Trong số những người có mặt ở đây, rất nhiều người đều là người lớn tuổi. Nhưng người khoảng 30-40 tuổi bị Sở Từ chỉ thẳng vào mặt mắng nhất định là khó chịu. Đặc biệt là Trương Hồng Hoa và mợ út là người không vui nhất.
“Sở Từ, mặc kệ có chuyện giữa thằng cả nhà tao và mày có phải thật hay không. Nhưng dù sao thằng hai nhà tao xem như có phần liên quan đến mày, đúng không? Đều là người một nhà, tại sao tao không thể được nhận vào nhà máy? Còn nữa, chồng tao làm việc ở Phúc Duyên Đài của mày cũng được một thời gian rồi phải không? Tại sao không trả tiền công cho ông ấy? Mày đây là không muốn để cho hai mẹ con tao sống hả?” Trương Hồng Hoa nói với vẻ mặt phóng đại, không ngừng lên án.
Bà nói xong, mợ út không gặp được mấy lần của Sở Từ cũng mở miệng: “Tao còn là mợ ruột của mày đó! Ngay cả cửa cũng không cho tao vào. Thằng nhóc Trường Bình kia còn nói tao có vấn đề. Tao có vấn đề gì? Một con bé 14 tuổi như Nữu Nữu cũng có thể đến làm việc, tại sao tao không thể? Nó rõ ràng còn không đủ tuổi mà mày yêu cầu, đúng không?”
Nhắc tới 'Nữu Nữu', Sở Từ hơi sửng sốt, ánh mắt đảo một vòng trong đám người ở phía sau. Cuối cùng khóa chặt một bóng dáng nhỏ tuổi. Cô bé là người nhỏ tuổi nhất trong tất cả công nhân, nhưng cũng là người gầy nhất. Cô bé 14 tuổi, nhưng từ hình dáng bên ngoài dường như chỉ khoảng 10 tuổi, thật nhỏ bé đến đáng thương.
Cô bé này tên Sở Nữu Nữu, là con gái của vợ cũ và cậu út nhà họ Sở. Ba không thương, mẹ ruột không cần. Mợ út càng diễn vai mẹ kế đến mức cực hạn, bình thường không đánh thì mắng. Sau đó hình như muốn bán Sở Nữu Nữu cho người khác làm vợ bé.
Sở Từ liếc mắt nhìn Tần Trường Bình, chỉ thấy sắc mặt của y hơi cứng ngắc đi đến trước mặt Sở Từ nhỏ giọng nói: “Cậu út và mợ út kén cá chọn canh, ngay từ đầu gả Nữu Nữu cho một ông già đã chết vợ 40 tuổi. Ai biết đêm đầu tiền về nhà, người đàn ông kia uống quá nhiều rượu mê man suýt chết, có thể cảm thấy mình cưới con bé gặp báo ứng. Cho nên thả người về. Sau đó mợ út lại tìm cho em ấy một thằng ngốc. Nhưng mà.... mới vừa về nhà mẹ chồng duy nhất đã chết, chồng ngốc không nơi nương tựa. Chú bác lại bắt nạt Nữu Nữu còn nhỏ tuổi, nói em ấy mạng cứng, lại gấp rút trả người về. Nhân cơ hội cướp nhà và đất đai của thằng ngốc. Thằng ngốc kia không ai quan tâm, cũng không biết chạy đi đâu. Mặc kệ nói như thế nào Nữu Nữu cũng là em họ của chúng ta. Em ấy là người siêng năng, anh để cho em ấy đến đây làm việc cũng có thể nuôi sống bản thân.”
Tần Trường Bình thở dài, y có ba đứa em gái họ. Một đứa là Sở Phương Phương nhà cậu hai, được nuông chiều từ nhỏ nên tính tình hơi kiêu căng. Mà hai đứa còn lại chính là Sở Từ và Sở Nữu Nữu. Trước kia Sở Từ không nơi nương tựa, số phận xem như đã thảm, nhưng Sở Nữu Nữu lại càng nhấp nhô. Sau hai lần gả không thành, người nhà họ Sở biết rằng cô bé không có khả năng tìm được nhà tốt hơn để đổi lễ hỏi. Cho nên càng không ai quan tâm cô bé.
Sở Từ rốt cuộc biết tại sao mợ út hùng hổ như vậy, hoá ra là không muốn nhìn thấy Sở Nữu Nữu sống tốt. Sở Nữu Nữu này... trông cũng không tệ lắm, gầy yếu trông như một con gà con, nhìn mợ út tràn ngập sợ hãi.
Tần Trường Bình nhìn thoáng qua cảnh này không khỏi cảm thấy mũi chua xót. Bây giờ mỗi gia đình đều trông cậy vào lao động cày ruộng kiếm tiền, nhà có con gái càng sống khó khăn.
“Thế nào Sở Từ, mày không có gì để nói hả?” Mợ út nói với giọng sắc bén.
“Mợ đúng là mợ ruột của tôi. Nhưng mợ không thể vào nhà máy của tôi!” Mặt Sở Từ không cảm xúc lại nói tiếp: “Mợ muốn tôi nói rõ lý do không? Cũng được, nhưng mợ hãy nghe cho kỹ, tôi sợ mợ không nhớ được!”