Sở Từ thuê người bang Thịnh Vượng theo dõi lâu như vậy đương nhiên biết hiện tại người trong thôn đang quậy chuyện gì.
Trên thực tế không có nhiều người gây rối, chủ yếu là một số người không trúng tuyển. Những người này đã nhận lợi ích từ Lữ Lương Tây, yêu cầu chặn lối vào ở nhà máy dược phẩm, nhìn thấy người thôn khác thì không cho vào cửa.
Nếu quậy lớn chuyện, Sở Từ không còn cách nào khác nhất định chỉ có thể thỏa hiệp. Đến lúc đó, thôn dân không chỉ có thể vào nhà máy, hơn nữa cũng được một khoản từ Lữ Lương Tây, một công hai việc.
Nhưng mà chuyện Thôi Hương Như lo lắng Sở Từ cũng hiểu rõ, trong thôn không có nhiều người đi học, liên quan đến đường kiếm sống của bọn họ khó tránh khỏi sẽ hơi ích kỷ. Lúc đối phó với người ngoài thôn người biết đâu sẽ dùng đến vũ lực. Nhưng người ngoài thôn cũng đều không phải kẻ ngốc, một khi chịu thiệt nhất định cũng muốn mời người đến hỏi cho ra lẽ. Đến lúc đó hai bên đối chọi, lỡ như đánh nhau thì lớn chuyện.
Chuyện như vậy trước đây đã từng xảy ra, nghe nói năm đó vừa mới bắt đầu chia đất thì có hai thôn bởi vì có sự khác biệt về ruộng đất nên hai bên cầm cuốc xẻng gặp mặt, xô xát nhau tét đầu chảy máu. Lúc đánh nhau đã chết hai người con trai trẻ tuổi, chuyện này mới kết thúc. Nhưng hai thôn đã kết thù.
Thôi Hương Như lo lắng đến lúc đó có người xúi giục thật sự đánh nhau, một khi xảy ra chuyện thì nhà máy dược phẩm của Sở Từ cũng đừng muốn mở nữa. Cho dù có thể tiếp tục kinh doanh chỉ sợ tương lai cũng không dám ngẩng cao đầu.
Sở Từ cũng không quá lo lắng trong lòng. Dù sao trong khoảng thời gian này chuẩn bị cũng không phải vô ích.
Lúc Tần Trường Bình tuyển người, Sở Từ đã đặc biệt đưa thêm một yêu cầu. Đó là công nhân vào nhà máy tuyệt đối không thể gây chuyện, bọn họ đã bưng chén cơm của Sở Từ tự nhiên không hy vọng những người bị Sở Từ từ chối ngoài cửa ảnh hưởng đến đường kiếm sống của bọn họ.
Thật ra, nàng có thể nghĩ cách tránh trận xung đột này, có thể trốn được nhất thời nhưng không trốn được cả đời. Nếu không làm tất cả mọi người vừa lòng thì chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, còn không bằng nhân lúc còn sớm giải quyết cho xong.
“Chị Hương Như, đến lúc đó chị chạy trốn nhanh một chút. Lỡ như có người thật sự ra tay thì vô tình bị thương sẽ không tốt đâu.” Sở Từ nói.
Thôi Hương Như vừa nghe thì chớp mắt: “Em đừng làm chị sợ, sao có thể thật sự đánh nhau chứ? Nhưng... hay là chúng ta tìm hai công an đến đi?”
Công an? Sở Từ mỉm cười, quả nhiên là một cách tốt. Nhưng nếu dẫn bọn họ đến hẳn là sẽ rất kỳ quái, không tốt lắm.
Sở Từ cũng là cố ý hù dọa chị, nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Thôi Hương Như, nàng không khỏi cảm thấy đáng yêu. Đặc biệt là lúc chị nhíu mày, giống như hoa đỗ quyên, rất xinh đẹp.
--- ---
Lúc hai người Sở Từ đến, người hai bên đứng thành ranh giới rõ ràng. Mỗi người đều có thái độ không nhường nhịn, cổng nhà máy xa hoa đóng chặt. Tần Trường Bình đang khuyên mọi người. Nhưng rốt cuộc những người đó đã cầm tiền. Mặc dù trong long hơi dao động, nhưng vẫn không rút lui.
“Giám đốc Tần, anh chính là đứng nói chuyện không đau lưng. Anh vốn dĩ không phải người trong thôn chúng tôi. Nếu không phải bởi vì anh là anh họ của Sở Từ, bây giờ có thể đứng ở chỗ này hả? Còn làm giám đốc à? Chuyện tuyển dụng này trước kia Sở Từ đã nói qua nhất định tìm người trong thôn chúng tôi. Nhưng bây giờ anh lại qua mặt nó tìm nhiều người ở bên ngoài như vậy. Tại sao vậy? Nếu không có người trong thôn chúng tôi giúp đỡ, nhà máy này có thể xây nhanh như vậy sao? Vậy mà bây giờ các người lại qua cầu rút ván!” Có người dẫn đầu gây rối nói.
Thời tiết hơi nóng, Tần Trường Bình đứng dưới nắng trán đều đổ mồ hôi.
“Tôi đều làm theo chỉ thị của Sở Từ. Hơn nữa, sở dĩ không chọn mấy người là bởi vì mấy người không đủ tư cách. Mọi người đều biết đây là nhà máy sản xuất dược phẩm, một khi có vấn đề đều liên quan đến mạng người, yêu cầu cũng phải nghiêm khắc hơn. Đương nhiên, nếu tương lai mấy người có thể sửa lại một số thói quen xấu của mình, trong nhà máy còn thiếu người bất cứ lúc nào cũng có thể hoan nghênh mấy người đến!” Tần Trường Bình lại nói.