Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 575: Chăm chỉ quá mức




Chuyện của Lữ Lương Tây hoàn toàn không có ảnh hưởng đến Sở Từ. Dù sao người ra tay cũng không phải nàng. Thậm chí mặc dù nàng xúi giục hai vợ chồng kia, nhưng lời nói cũng rất chú ý, không muốn làm cho hai vợ chồng kia nghĩ cách đưa hai người này lên giường. Cho nên mặc dù tiểu hòa thượng có ý kiến, nàng cũng không sợ chút nào.

Sau chuyện này, Lữ Lương Tây an phận mấy ngày, ở trong khách sạn khoảng mười ngày không ra ngoài.

Sở Từ cũng vui vẻ trong lòng. Thừa dịp thời gian này để cho Tần Trường Bình nhanh chóng hoàn thành công việc tuyển dụng, bản thân cũng đi Cục Y tế đăng ký, chuẩn bị tham gia khóa đào tào dược sĩ chuyên nghiệp ở huyện này. Nàng có Hoắc thần tiên giới thiệu, đăng ký không là vấn đề. Chỉ cần học tập một số ứng dụng đơn giản của thuốc tây, tương lai cũng dễ dàng thi đậu.

Sở Từ nghe Hoắc thần tiên nói qua thuốc tây này có tác dụng nhanh. Nhưng tên gọi tối nghĩa khó hiểu, chỉ có thể học bằng cách học thuộc lòng. Nhưng cũng may tỷ lệ y học cổ truyền ở huyện Y Thủy là rất lớn, trình độ chữa bệnh tây y không thể so sánh được với những thành phố lớn. Nàng còn trẻ và học nhanh. Nếu nghiêm túc học thì sớm muộn gì cũng xuất sư. Trước tiên cầm giấy chứng nhận có tư cách, sau này vừa học vừa làm cũng được.

Nhưng sau khi kiểm tra chứng chỉ của bác sĩ, Sở Từ càng bận rộn.

Sở Đường làm một học sinh cấp 3, đều cảm thấy không chăm chỉ bằng Sở Từ. Hơn nữa chị học rất nhiều thứ, dưới cái nhìn của Sở Đường. Nếu chị đã mở nhà máy sản xuất dược phẩm rồi, chỉ cần tập trung học bác sĩ và dược sĩ là được. Nhưng chị cố tình không nghe, một ngày 24 tiếng chia làm mấy phần. Thời gian ngủ có lẽ cũng chỉ khoảng bốn tiếng. Mỗi khi thấy chị, ngoài đang học y thì chính là đang đùa nghịch những đồ thủ công mỹ nghệ đó; hoặc là đang may quần áo, thêu hoa, thêu cỏ, thêu uyên ương; hoặc là nấu trà hoa, trà trái cây.

Ban đầu chỉ có 2-3 phòng trống trong sân sau. Nhưng bây giờ đều sắp bị chị chất đầy đồ đạc, mở cửa ra đồ đạc linh tinh bên trong cái gì cũng có, còn phong phú hơn cửa hàng trên đường bán. Hơn nữa chị vô cùng thành thạo về gỗ, một đồ vật trông cực kỳ phức tạp nhưng chị chỉ dùng thời gian ngắn là có thể điêu khắc ra. Quả thực có hơi tẩu hỏa nhập ma.

Sở Từ làm việc giống như không muốn sống. Sở Đường làm em trai nàng cũng không mặt mũi rãnh rỗi. Thỉnh thoảng muốn thở một hơi, vừa thấy được Sở Từ sẽ lập tức có ý chí chiến đấu.

Một ngày có rất nhiều thời gian, khi tưởng tượng thỉnh thoảng cảm thấy mình có thể làm rất nhiều chuyện. Nhưng một khi đã làm, cảm giác nhàm chán sẽ làm cho người ta lui xuống. Mà Sở Từ hình như là một người không cảm thấy nhàm chán, làm cho Sở Đường ngày càng nhìn không rõ.



Sở Đường cảm thấy Sở Từ chăm chỉ đến đáng sợ. Nhưng mấy người Thôi Hương Như và Tần Trường Tố thì cảm thấy hai người không hổ là hai chị em, dáng vẻ nghiêm túc cũng giống nhau như đúc.

* * *

Qua nửa tháng, Lữ Lương Tây dường như phát hiện tiến độ nhà máy của Sở Từ hơi nhanh. Cuối cùng cũng ra tay.

Khi Sở Từ nhận được tin tức là ở giữa trưa, nang đang cùng Thôi Hương Như trở về thôn.

200 công nhân ban đầu của nhà máy dược phẩm đã chọn ra. Hôm nay mới bắt đầu chính thức đi làm, ở đây chưa đến 100 người là người trong thôn, số còn lại được chọn từ 4-5 thôn xung quanh.

Nếu không phải bởi vì trong nhà máy có nhiều trang thiết bị đắt tiền, số lượng công nhân ban đầu đã tăng lên rất nhiều. Nhưng dù vậy, tiền của nàng cũng đã tiêu hao quá mức. Vốn dĩ nàng muốn thương lượng vay ngân hàng, nhưng Thẩm Dạng biết được tin tức đã cho nàng mượn 100.000 đồng mua thiết bị, yêu cầu phải trả hết trong vòng 5 năm, đổi lấy 5% cổ phần của nhà máy dược phẩm.

Cổ phần này tương đương với tiền lãi, giá cao hơn ngân hàng nhiều. Nhưng thân phận của Thẩm Dạng có chỗ lợi với nàng. Cho nên mặc dù tiền lãi cao hơn, nhưng lại rất đáng giá.

“Hiện tại người trong thôn chỉ là không cho người ngoài vào thôn. Nhưng một khi xử lý không tốt thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.” Trên đường đi, Thôi Hương Như lo lắng nói.