Vẻ mặt của vợ chồng Võ đại sợ hãi, sợ Sở Từ làm chuyện long trời lở đất gì lúc nửa đêm.
Hơn nữa, mặc dù có mặt những người khác. Nhưng đều là nhân viên của Sở Từ, nhìn biểu cảm của những người này thì biết bọn họ mặc dù rất ngạc nhiên trước hành động của Sở Từ. Nhưng bọn họ lại không ngăn cản, thậm chí ánh mắt lúc này nhìn Sở Từ còn có cảm giác sùng bái. Quả thực chính là một đám điên!
Phúc Duyên Đài chính là nền tảng sống còn của những người này. Bức tường tốt đẹp lại bị ba người Hàn thị làm cho lộn xộn. Tất nhiên những nhân viên như bọn họ càng không thoải mái, xảy ra loại chuyện này dường như chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng. Nhưng Sở Từ lại giải quyết ngay tại chỗ, chính là việc bọn họ muốn làm mà không dám làm. Lúc này ước gì có thể nâng Sở Từ lên khen ngợi một hồi.
“Chú Từ, chú dẫn mọi người về ngủ trước đi. Tôi có lời muốn tâm sự với anh Võ đại, cũng khuyên nhủ anh ấy chuyện gì nên làm và chuyện này không nên làm.” Sở Từ đột nhiên mở miệng nói một câu.
Ba Từ sửng sốt liếc mắt nhìn mọi người, vốn dĩ không muốn rời đi nhưng Sở Từ lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào ông, lập tức làm cho cả người ông phát lạnh, vội vàng phản ứng lại: “Cũng đã trễ rồi, ngày mai còn phải làm việc nữa, chúng ta trở về nghỉ ngơi trước đi.”
“Nhưng mà... bà chủ, một mình cô ở lại đây có được không? Gia đình này cũng không phải là thứ gì tốt...” Một người trong đó nói.
Lỡ như khi dễ Sở Từ còn nhỏ thì làm sao đây? Đặc biệt Võ đại này còn là người đàn ông trưởng thành, sức lực cũng không yếu. Nếu thật sự đánh nhau... Chỉ nghĩ đến đây người này đột nhiên nhớ lại tư thế của Sở Từ đối phó với thư ký của ông Lữ trước đây, dáng vẻ nhanh nhẹn, thủ đoạn phóng khoáng, mạnh hơn bọn họ nhiều.
Bởi vậy cũng mặc kệ, ngoan ngoãn đi ra khỏi sân sau, đi cầu thang bên hông lên phòng ngủ trên lầu.
Ngay sau khi bọn họ rời đi, trong phòng chỉ còn Sở Từ và hai vợ chồng này. Hai vợ chồng cũng tràn đầy nghi vấn, hơn nữa vốn dĩ tâm trạng nên nhẹ nhàng hơn một chút không biết tại sao ngược lại trở nên càng nghiêm trọng hơn.
“Sở... Sở Từ, mày muốn làm gì?” Con dâu Võ nói lắp bắp.
“Muốn nói chuyện với hai người nha!” Sở Từ biết rõ còn cố ý hỏi.
“Chúng ta có thể nói chuyện gì chứ?” Võ đại cũng hơi lúng túng.
Sở Từ nhíu mày, mở miệng nói: “Anh Võ đại, anh làm việc trong nhà máy sản xuất thủy tinh phải không? Không khéo, mặc dù quán ăn của tôi mở chưa lâu, nhưng hầu hết những người có chút tên tuổi trong huyện tôi đều quen. Giám đốc nhà máy sản xuất thủy tinh của anh nhiều lần đến chỗ tôi ăn cơm, còn có thể nói chuyện với tôi. Nhưng anh nói, nếu tôi nói cho anh ta biết chuyện anh đã làm tối nay, anh ta còn muốn người công nhân như anh không?”
Võ đại thót tim.
“Tôi biết, mấy người cũng chỉ là cần chút tiền sống yên ổn. Nhưng mấy người cứ lặp đi lặp lại nhiều lần tới đây gây chuyện, tôi không so đo cũng không được. Tôi nghĩ, đều là người sống chung một huyện cũng không cần phải quá tuyệt tình. Mấy người quét bao nhiên sơn đỏ lên tường, tôi sẽ làm cho con trai của hai người chảy bấy nhiêu máu. Trong huyện này có bao nhiêu lưu manh mấy người biết rõ hơn tôi, chỉ cần tôi trả tiền, muốn trừ bỏ ai là chuyện dễ như trở bàn tay!” Sở Từ lại nói.
“Sở Từ! Mày không được làm bậy! Nếu mày dám đụng đến một sợi lông của con tao, tao sẽ liều mạng với mày!” Con dâu Võ lập tức nói.
Sở Từ cười khẩy một tiếng: “Cô lấy cái gì để chống lại tôi?”
Võ đại nghẹn họng, bọn họ không có tiền, không có thế lực, lấy cái gì so với Sở Từ? Chỉ là dùng chút can đảm đến gây chuyện mà thôi, lần nào không phải mũi dính đầy tro chứ?