Trương Long thấy Sở Từ hào sảng như vậy cũng không khỏi nhìn Sở Từ thêm mấy lần, lại đột nhiên phát hiện nàng hơi quen mắt, suy nghĩ một hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Em là... bà chủ Sở?”
Các món ăn ở Phúc Duyên Đài đều ngon, anh em bọn họ cũng đến 1-2 lần, đã nhìn thấy Sở Từ từ xa.
Sở Từ gật đầu, ngược lại cũng không sợ những người này đi ra ngoài nói bậy. Rốt cuộc nàng cũng không làm chuyện gì xấu, theo dõi người mà thôi, cũng không vi phạm pháp luật. Mặc dù truyền đi ra ngoài, người ngoài cũng sẽ không nói gì. Hơn nữa, nếu là người chú ý Lữ Lương Tây, bây giờ đều biết ông ta muốn ép hôn. Một đứa con gái như nàng không có nơi nương tựa, tìm người giúp đỡ cũng là lẽ thường.
“Bà chủ Sở yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ làm tốt. Bang Thịnh Vượng của chúng tôi ở huyện này có danh tiếng tốt nhất.” Trương Long cười lại nói.
Sở Từ cho cái giá thật sự không thấp. Bởi vì công việc này không quá nặng, cũng không cần quá nhiều người. Huống chi Lữ Lương Tây kia là thương nhân đến từ nơi khác. Mặc dù nổi tiếng nhưng ở nơi này không có nhiều chỗ dựa vào, không giống như bọn họ hiểu biết các kiểu tình huống ở bản địa, sẽ không bị mất dấu. Ngoài ra Lữ Lương Tây sẽ không ở chỗ này quá lâu, nhiều nhất hai tháng mà thôi.
Lúc hắn nói với Sở Từ mặc dù nói nguy hiểm, nhưng trên thực tế trình độ nguy hiểm lại gần bằng không. Chỉ cần anh em bang Thịnh Vượng của hắn sẽ không ngốc đến mức lúc theo dõi quá bại lộ thì nhất định chính là không có chuyện gì.
Chỉ là hắn không ngờ bà chủ Sở trẻ tuổi này lại có khí phách như vậy, mấy cô gái khác nhìn thấy bọn họ nhất định sẽ tránh né, càng đừng nói chủ động tới cửa. Cho nên mới có thêm vài phần hào khí.
Nhưng tiền đưa tới cửa, Trương Long tự nhiên là nhận lưu loát.
Sau khi Sở Từ nói chi tiết và giao tiền đặt cọc xong thì đứng dậy đi về. Nàng cũng không sợ những người này cầm tiền không làm việc. Nếu thật sự làm như vậy, nàng tuyệt đối có rất nhiều cách làm cho đám người Trương Long hoàn toàn không thể tiếp tục sống ở huyện Y Thủy.
Quả nhiên, Trương Long cầm tiền, hai ngày tiếp theo đã bắt đầu liên tục cho chút tin tức.
* * *
Hai ngày nay người của Lữ Lương Tây cũng không rãnh rỗi, hỏi thăm tình hình nhà máy dược phẩm của nàng khắp nơi. Hiện tại nhà máy dược phẩm gần như đã xây xong, đã bắt đầu mở rộng tuyển công nhân. Nhà máy rốt cuộc khác với xưởng nhỏ trước đây. Trước đây cả xưởng chưa đến hai mươi người. Bởi vì ít người nên mỗi tháng bán được rất ít hàng. Mỗi tháng đều giới hạn số lượng đặt hàng, dẫn đến những dược phẩm của nàng mặc dù nổi tiếng những không được phổ biến.
Hiện tại ba tháng đầu tiên dự kiến tuyển khoảng 200 người. Trong đó 21 người trong một dây chuyền sản xuất, những công nhân trước đó sẽ làm tổ trưởng bọn họ. Sau ba tháng ổn định, nhà máy bắt đầu kiếm tiền lại tiếp tục mở rộng.
Chẳng qua đừng nhìn 200 vị trí này quá nhiều, nhưng trong thôn cũng không phải mỗi người đều có thể vào nhà máy.
Sở Từ yêu cầu nghiêm khắc, tuyển người không chỉ muốn thích sạch sẽ mà còn phải trung thực, càng quan trọng hơn là cho dù bọn họ không biết chữ nhưng cũng cần thiết biết rõ các quy định của nhà máy và có thể thực hiện nghiêm túc. Mà có một số thôn dân đã quen buông thả, tự nhiên không thể chịu được những ràng buộc này. Cho nên hiện tại là lúc dễ dàng mắc sai lầm nhất.
Hiện tại vừa nghe nói Lữ Lương Tây đã để ý đến nhà máy của nàng, Sở Từ trước tiên nói với Tần Trường Bình, để cho y gần đây phải giám sát chặt chẽ hơn.
“A Từ, hiện tại trong thôn sở dĩ có một số người bất mãn với em hoàn toàn là bởi vì em không chỉ có tuyển người ở trong thôn Thiên Trì mà còn tuyển người ở mấy thôn gần đó, ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ. Em thật sự không suy xét nới lỏng các yêu cầu ở thôn Thiên Trì sao?” Thôi Hương Như hơi khó hiểu, tại sao Sở Từ không trực tiếp làm theo ý muốn của những người đó, ngược lại còn phải đề phòng khắp nơi.
Dù sao đều là tuyển người, tuyển ai có gì khác nhau? Chờ những người đó sau khi vào nhà máy, nếu vẫn không thích hợp thì đuổi đi không phải được rồi sao?