Trong lòng ba Từ mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng khó tránh khỏi rung động trước tài sản của ông Lữ kia.
Người phục vụ ở Phúc Duyên Đài cũng biết nhân viên tiếp đón, từ trong miệng bọn họ biết được ông Lữ này cũng không phải là một doanh nhân bình thường, và khác với hộ kinh doanh cá thể trong huyện Y Thủy này. Người ta có tài sản mấy triệu đồng.
Mấy triệu đồng đó! Đối với ông mà nói đó là một cái giá cao ngất trời. Thậm chí đừng nói là mấy triệu đồng, chỉ là mười ngàn hay hai mươi ngàn ông cũng không dám tưởng tượng! Bây giờ một Thần Tài đột nhiên thích Sở Từ, lỡ như Sở Từ thật sự cưới qua đó chính là vợ nhà giàu thật sự.
Không thể không nói, lúc này ông Lữ ở trong mắt ba Từ còn xuất sắc hơn con trai của ông rất nhiều. Bởi vậy trong lòng cũng hơi ghen tỵ và chua xót. Ông cảm thấy người như Sở Từ không nên bị người đàn ông có tiền như vậy thích. Mặc dù là một ông già.
Nhưng không có người phụ nữ đanh đá như Trương Hồng Hoa, suy nghĩ này của ba Từ cũng chỉ là chợt lóe qua.
"Sở Từ, sao cô không nói gì thế? Tôi nghe nói ông Lữ rất giàu có, loại người này không dễ làm vợ lẽ. Đặc biệt là ông Lữ cũng không còn trẻ, địa vị của người ta lại cao như vậy chỉ sợ tâm tư không phải cô có thể so sánh được. Nếu cô thật sự là không muốn lấy... hay là đi chỗ khác trốn đi. Tương lai tìm một anh nông dân cũng tốt hơn một ông già. Cô nói có đúng không?" Ba Từ lại nói tiếp.
"Chú yên tâm đi, tôi đã quyết định sẽ gieo tai họa cho con trai chú rồi. Cho dù nói đến phá trời cũng vô dụng." Sở Từ khịt mũi một tiếng nói.
Ba Từ nghẹn trong lòng: "Cô tại sao nói không thông thế? Tại sao phải nhất quyết lấy con trai tôi chứ?"
Sở Từ phủi vụn gỗ trên người và đứng lên đi về phía ba Từ, nhìn chằm chằm ông cười tủm tỉm: "Chú Từ, tôi có chỗ nào không tốt chứ? Tôi vừa xinh đẹp vừa có tiền, chăm chỉ lo cho gia đình, như vậy cũng không sai chứ? Nhưng chính là chú Từ không có mắt nhìn, chướng mắt tôi cũng khó trách; để tôi nghĩ lại xem... tại sao lần trước thím Hồng Hoa lại đến tìm chú? Không chỉ có duỗi tay đòi tiền còn muốn chú về nhà trồng trọt phải không? Thím ấy biết chú không đi được còn ở trước mặt mọi người mắng chửi chú là đồ rác rưởi, hoàn toàn quên là ai đã xúi giục con trai út của chú đến đây ăn uống chùa."
"Người phụ nữ như vậy chú cũng có thể cưới về nhà nuôi, chướng mắt tôi còn là may mắn của tôi." Sở Từ mỉa mai một câu rồi đi lướt qua ba Từ. Ngôn Tình Tổng Tài
Ba Từ bị Sở Từ nói chuyện không nể mặt như vậy trong đầu cũng nhớ đến chuyện trước đây. Trước kia trong nhà có hơn phân nửa đều dựa vào ông. Nhưng hiện tại ông ký hợp đồng đồng ý ở chỗ này làm việc trả nợ, không thể xin nghỉ cũng không thể từ chức. Căn bản không đi về được. Bà vợ của ông không thể làm ruộng một mình, hơn nữa trong nhà mua hạt giống mua phân bón khắp nơi đều cần tiền nên mới đến đây tìm ông.
Bây giờ trên người ông chỉ có hai bàn tay trắng. Nếu như không phải dựa vào Phúc Duyên Đài này nuôi thì có lẽ đã chết đói, ở đâu ra có tiền cho vợ chứ? Nhưng không nghĩ đến Trương Hồng Hoa chỉ vào mặt ông mắng to, nói ông ở lại đây ăn ngon uống tốt, không biết chăm sóc người phụ nữ cực khổ là bà.
Vừa nghĩ đến đây, ba Từ lập tức cảm thấy tức giận, trong lòng khó tránh khỏi cũng hơi oán hận. Trước kia ông chỉ biết Trương Hồng Hoa không nói lý lại còn thích ham món lợi nhỏ. Nhưng không ngờ bà cũng không cho người đàn ông của mình thể diện.
Tại sao ông làm việc ở Phúc Duyên Đài của Sở Từ lâu như vậy? Còn không phải bởi vì thằng nhóc Vân Đống kia vừa đến cuối tuần đã đến đây ăn uống thoải mái sao? Có lợi ích thì hai mẹ con bọn họ cầm, nhưng một mình ông thì gánh chịu hết tội, chăm sóc vợ con là theo lẽ thường phải làm. Nhưng kết quả không đổi được một câu thông cảm của bà vợ nhà mình. Sao có thể không làm cho trái tim ông lạnh giá chứ?