Bình thường hai chị em Sở Từ đối xử với Thôi Hương Như thế nào cũng chỉ có bản thân Thôi Hương Như mới hiểu được. Chỉ là trước đây vẫn không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng lần này có thể bị Thẩm Dạng nhắc đến, những hình ảnh đó đột nhiên tràn vào trong đầu, cả người lập tức rối rắm.
Trước đây, mỗi khi Sở Đường về nhà vào cuối tuần, Sở Từ sẽ làm một bàn thức ăn toàn là những món Sở Đường thích ăn. Nhưng mấy lần gần đây thì không phải. Món ăn mỗi ngày đều được điều chỉnh theo khẩu vị của cô. Khi cô chuẩn bị đi làm lập tức có người phục vụ của Phúc Duyên Đài đưa cho cô một ly trà, nói rằng Sở Từ dạo gần đây đang nghiên cứu trà dưỡng sinh, ly này của cô chỉ sản phẩm thí nghiệm... Nhưng cô nghĩ kỹ lại, mỗi lần uống xong tâm tình của cô đều rất nhiều. Dường như nó được tùy chỉnh dựa theo tâm trạng và tình hình sức khỏe mỗi ngày của cô.
Thôi Hương Như lập tức run lên, bước chân hơi mềm.
Thẩm Dạng thấy vậy hả hê nói: "Cho nên, nếu cô em gái của cô muốn chỉnh chết cả nhà họ Võ, cô chẳng những không thể ngăn cản còn phải thuận theo cho em ấy trút giận. Cô nói có đúng không?"
Thôi Hương Như nghiến răng buồn bực lên tiếng.
"Anh Thẩm, anh lại giúp tôi một lần nữa." Một lúc sau, Thôi Hương Như nói.
Nếu như không có những lời này của Thẩm Dạng thì trong lòng cô vẫn không thoải mái. Thậm chí sau này nhìn thấy tình cảnh bi đát của nhà họ Võ, cô có lẽ còn cảm thấy bọn họ đáng thương. Thậm chí không chừng còn cảm thấy Sở Từ làm quá đáng.
Nghĩ kỹ lại, sau khi cô ly hôn vẫn là Sở Từ chăm sóc cô. Cô cũng đã hình thành thói quen. Cho đến bây giờ không nghĩ đến tại sao Sở Từ sẽ làm như vậy.
Với tính tình kia của Sở Từ, người thật sự có thể chơi thân với em ấy hẳn là cô gái giống như Tần Trường Tố, chứ không phải loại mềm mại không biết giận như cô. Cho nên sở dĩ Sở Từ đối xử tốt với cô như vậy hoàn toàn là bởi vì mấy năm trước cô chăm sóc Sở Từ. Bởi vì có tình cảm mấy năm đó nên Sở Từ mới xem cô thành người một nhà.
Mà cô suýt chút nữa đẩy cô em gái cực kỳ quan trọng với mình ra ngoài.
Sở Từ đối xử với cô quả thật là tốt không lời nào để nói. Lấy ba người anh ruột của cô làm ví dụ, từ khi cô ly hôn các anh đều tránh mặt cô. Ngay cả để cho cô ngủ lại một đêm cũng không chịu, sợ cô ngủ lại một đêm sẽ ăn vạ cả đời.
"Dùng miệng nói cám ơn thì có ích gì? Nếu cô thật lòng thì làm điều gì thực tế một chút." Thẩm Dạng vừa nói vừa nghịch cái tách trong tay.
"Anh có yêu cầu gì cứ việc nói, tôi nhất định sẽ làm." Thôi Hương Như vội vàng nói, hơi sợ hãi.
"Yêu cầu của tôi rất đơn giản, cô nhất định làm được." Thẩm Dạng ngồi thẳng người, chỉ vào mắt cô: "Cô đừng hở một tí lại rơi nước mắt, tôi thật sự không muốn nhìn thấy. Em gái Sở Từ của cô càng không muốn nhìn."
Cho đến bây giờ, hắn nhìn thấy Thôi Hương Như không khác gì những người phụ nữ khác, nghĩ đến dáng vẻ cô khóc quyến rũ, quả thật chính là tra tấn.
Khóc khóc khóc, có gì đáng mà khóc? Những ai lên chiến trường đều biết khóc chỉ trở nên xui xẻo.
Thôi Hương Như vội vàng gật đầu. Lúc này mới phát hiện trên mặt mình lạnh lẽo, có lẽ vừa rồi không nhịn được. Cô lập tức lau nước mắt đi: "Tôi sẽ sửa... Anh Thẩm, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi về trước. Tóm lại hôm nay... ít nhiều cũng có anh."
"Ừh." Thẩm Dạng lên tiếng, cũng lười tiễn: "Sau khi đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại."
Thôi Hương Như lên tiếng, rất nhanh đi ra ngoài.
Cô vừa đi, Thẩm Dạng ở trong phòng khẽ thở dài, trong đầu xẹt qua bóng dáng trong ký ức.
Tính tình của Thôi Hương Như này quả thật giống như người phụ nữ kia. Chẳng qua Thôi Hương Như may mắn gặp được Sở Từ, còn người phụ nữ kia...
Thẩm Dạng xoa giữa trán, cảm thấy hôm nay uống hơi nhiều. Nếu không cũng sẽ không đột nhiên nhớ đến những chuyện lộn xộn trước kia.