Nếu là trước đây, mặc dù Phúc Nhạc Nhạc nhiều lần khiêu khích, Thôi Hương Như cũng sẽ không quan tâm. Thậm chí còn có thể cố gắng khách sáo thêm mấy phần. Bởi vì trong mắt cô, đối chọi gay gắt cũng chỉ làm cho mối quan hệ trở nên càng tồi tệ. Hơn nữa lui một bước trời cao biển rộng, một việc nhỏ mà thôi, nhịn một chút cũng không sao.
Chỉ là suy nghĩ của Thôi Hương Như đã thay đổi rất nhiều kể từ khi trước đó Hàn thị đến thôn Thiên Trì gây chuyện.
Ít nhất, lúc này cô cảm nhận được ác ý của cô gái trước mặt, loại suy nghĩ muốn một điều nhịn chín điều lành cũng không có. Nếu không phải bây giờ còn đang ở trên xe buýt, hơn nữa còn ở trước mặt Thẩm Dạng và thiếu niên phụ bếp, cô nhất định lập tức xụ mặt bỏ đi. Căn bản sẽ không lại nói với cô gái này thêm một câu.
Nhưng dù sao tính cách cho phép, trong lúc nhất thời tính tình của cô cũng không có khả năng giống như Sở Từ. Bất luận trong trường hợp nào cũng có thể nói trở mặt thì trở mặt. Cho nên thái độ đối với Phúc Nhạc Nhạc vẫn còn giữ lại một chút.
Dọc theo đường đi, Phúc Nhạc Nhạc ngược lại hỏi rất nhiều, thấy Thôi Hương Như phớt lờ nên hỏi thiếu niên phụ bếp bên cạnh. Ngược lại cũng biết rất nhiều chuyện về Sở Từ.
Tất nhiên, thiếu niên phụ bếp này cũng không biết được nhiều chuyện. Hơn nữa lời nói trong lẫn ngoài đều khen ngợi Sở Từ. Bởi vậy cũng không có gì ảnh hưởng.
Qua gần một tiếng, cuối cùng cũng đến nhà máy.
Thôi Hương Như vừa định nâng Thẩm Dạng dậy lại bị Phúc Nhạc Nhạc cướp trước, cùng thiếu niên phụ bếp một trái một phải đỡ người xuống xe: "Chị Thôi, sức của chị yếu. Lúc em ở bệnh viện đã quen làm việc này, vẫn là để em giúp cho!"
Thôi Hương Như hơi sửng sốt, nhưng cũng không ngăn cản. Nhưng nhìn bóng dáng ba người, Thôi Hương Như luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Trước đó lúc cô đỡ Thẩm Dạng lên xe, mặc dù Thẩm Dạng say khướt nhưng vẫn còn ý thức, phần lớn trọng tâm của cơ thể đều dựa vào thiếu niên phụ bếp. Dù sao thiếu niên kia là con trai. Nhưng bây giờ thì khác, cả người Thẩm Dạng như nằm liệt vào vai Phúc Nhạc Nhạc. Thiếu niên phụ bếp vừa muốn tiến lên dìu thì bị y hất tay ném sang bên cạnh.
Phúc Nhạc Nhạc dù sao cũng là con gái, làm sao có sức lớn như vậy chứ? Đặc biệt là Thẩm Dạng đứng nghiêng ngả, giống như đang luyện quyền. Một mình cô ta căn bản không khống chế được.
Bởi vậy vừa xuống xe chưa đến một phút, chân của Phúc Nhạc Nhạc đã lảo đảo, cả người quỳ gối xuống đất một tiếng 'rầm', ngã xuống thật mạnh. Mà Thẩm Dạng xoay người lại không hiểu sao lúc này lại có thể đứng vững.
"Em không sao chứ?" Thôi Hương Như cũng hơi xấu hổ. Dù sao Tiểu Nhạc này đến giúp đỡ, ngã thành như vậy cũng thật có lỗi với người ta.
"Không sao, không sao. Anh ấy uống rượu, cũng không phải cố ý. Em có thể đi được. Chị Thôi, chị đi trước nói với bảo vệ một tiếng, miễn cho người ta không mở cửa." Phúc Nhạc Nhạc lại nói.
Thôi Hương Như chần chờ một chút, nhưng nhìn Phúc Nhạc Nhạc khăng khăng muốn giúp nên cũng không bước lên ngăn cản.
Mà thiếu niên phụ bếp kia lại càng không dám bước lên. Dù sao đối mặt với một con ma men, hơn nữa con ma men này còn từng đi lính. Nếu không cẩn thận bị y đánh, vậy thì hắn sẽ chịu thiệt lớn.
"Cô... là ai?" Thẩm Dạng nhíu mày, nhướng đôi mắt lên, trọng lượng cơ thể đè lên vai Phúc Nhạc Nhạc, mở miệng hỏi.
Một mùi rượu phả vào mặt, Phúc Nhạc Nhạc theo bản năng nhíu mày. Nhưng sau đó lập tức nói: "Em tên là Nhạc Nhạc, Phúc Nhạc Nhạc."
Lúc này Thôi Hương Như đi cách khá xa nên cũng không nghe thấy. Thẩm Dạng lại mỉm cười nói: "Cô là cái gì Nhạc Nhạc? Tại sao tôi chưa từng nghe qua? Cô không phải là gián điệp từ đâu đến chứ?"
Nói xong, Thẩm Dạng làm một động tác tay giống như cây súng lục dựa vào bả vai cô ta, đưa tay lên huyệt thái dương của Phúc Nhạc Nhạc chọt mạnh mấy cái.