Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 342: Lo lắng lung tung




Editor: demcodon

Sở Từ nhìn với ánh mắt khiêu khích, một cái tát giòn vang. Chỉ trong vài giây, gương mặt mềm mại trắng nõn của Khương Lệ Châu sưng đỏ lên, nhìn hơi quái dị. Đôi mắt giống như hạt đào, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Nàng ra tay đánh người cũng không ít. Nhưng xúc cảm mềm mại như vậy vẫn là lần đầu, thật ra cũng không tệ lắm. Đặc biệt là trên mặt Khương Lệ Châu còn bôi phấn, nhìn tay sẽ không bị bẩn.

Dì Tiền nhìn thấy cháu ngoại gái bị đánh trước mặt mình tức giận đến mức nổi gân xanh. Bà lập tức chuẩn bị giơ tay đánh trả.

Sở Từ trừng mắt nhìn qua: "Dì Tiền, dì dám ra tay thử xem? Hai cái tát vừa rồi là cháu ngoại gái của dì nên được. Nếu dì còn dám chọc tôi, lúc tôi ra tay khó mà nói có thể giảm sức lực lại hay không!"

Sức lực của nàng, cho dù nâng một con bò cũng được. Nếu thực sự dùng hết sức chỉ sợ cô gái này đã sớm bị nàng tát một cái hôn mê, làm sao còn có sức lực khóc sướt mướt chứ?

Nhưng hiện tại chỉ sợ Khương Lệ Châu cũng không tỉnh táo được bao nhiêu. Dù sao liên tục bị tát hai cái, có tốt hơn một chút cũng bị khóc một hồi làm cho não thiếu oxy.

Dì Tiền giơ tay lên dừng một chút. Sau đó đổi tay đi đỡ Khương Lệ Châu đến phía sau. Tiếp theo dùng ánh mắt trách cứ nói: "Đúng lúc mọi người ở đây, tao cũng muốn hỏi mày một chút! Tao nghe Lệ Châu nhà tao nói mày từ nhỏ đã ăn trộm lừa gạt, cả thôn đều biết được. Trước khi đến huyện bọn tao còn ở từ đường cũ nát trong thôn, hai chị em cũng không có chia nhà. Căn bản chính là quỷ nghèo, đúng không? Nhưng bây giờ tại sao lại có tiền thuê căn nhà bên cạnh? Mọi người nơi này đều biết đây là căn nhà đắt nhất cả con đường. Nếu không phải mày làm lại nghề cũ ăn trộm tiền của người khác dùng thì tiền ở đâu ra?" Dì Tiền dứt khoát trực tiếp hỏi ra lời trong lòng.

Những người hàng xóm này xúm lại một phần nguyên nhân trong đó cũng là tò mò điều này. Dù sao ở trong tòa nhà này cũng phải biết rõ mới tốt.

"Còn nữa, mày gả cho người ta cũng là sự thật phải không? Nhưng nghe nói người đàn ông của mày còn là học sinh cũng đã mất tích. Chồng mất tích mà mày còn tâm tư trượng phu tư kiếm tiền à? Hơn nữa tâm trạng hai ngày nay cũng rất tốt. Thậm chí ngày hôm qua còn mời mấy người đàn ông đến làm khách. Mày có thể nói giữa mày và bọn họ không có gì mờ ám sao?" Dì Tiền nói xong một hơi lại nói tiếp: "Nếu mày không muốn buôn bán đứng đắn thì đi chỗ khác tìm một con hẻm tối mà làm, đừng làm dơ chỗ bọn tao. Mỗi nhà đều trẻ con, lỡ như bị mày ảnh hưởng đến thì mày có thể chịu trách nhiệm không?"

Sở Từ giận dữ đến muốn cười. Nước bẩn này trên người nàng lại đều rửa không sạch?

"A! Dì Tiền, loại lời nói này dì cũng có thể nói ra miệng à? Nếu tôi nhớ không lầm thì lần đầu cháu ngoại gái của dì nhìn thấy tôi là vào tháng 9. Khi đó quả thật tôi rất nghèo. Nhưng cũng không ăn đồ ăn của dì, đâu cần dì phải lo lắng lung tung cho tôi?" Sở Từ vẻ mặt lạnh lùng nói.

"Mày có thể không sạch sẽ ở nơi khác. Nhưng không thể gây tai họa khu vực này của bọn tao!" Dì Tiền nói đúng lý hợp tình.

Trong mắt Sở Từ hiện lên một tia sát ý. Nhưng lửa giận này vẫn là khống chế, thứ nên giải thích vẫn phải giải thích. Nhưng chỉ là nói mấy câu.

Nhưng vừa mới chuẩn bị mở miệng, ngoài cửa có một ông lão, trong tay ông lão dắt theo đứa bé 6-7 tuổi, nổi giận đùng đùng. Ông vừa vào cửa đã nhìn chằm chằm dì Tiền nói: "Đối xử ác độc với một đứa trẻ như vậy. Người phụ nữ như bà cũng thật không phải thứ tốt lành gì!"

"Con gái thối kia, ông còn tưởng rằng con ở huyện này thoải mái đến cỡ nào mới có thể không cần hoàn cảnh tốt như trong thôn nhà mình! Hóa ra là đến cửa đưa cho người khác khi dễ?" Hoắc thần tiên tức giận nói.