Editor: demcodon
Tần Trường Tố và Sở Thắng Lợi dù sao cũng không có nhiều thù hận. Cô có thể trốn đi, nhưng Sở Đường thì không có thể.
"Cậu cả đến đây làm gì?" Sở Đường trực tiếp hỏi thẳng.
Đương nhiên, kỳ thật không cần Sở Thắng Lợi mở miệng cậu cũng có thể nghĩ ra, khẳng định là đến trút hận. Trước đó Vương thị tằng tịu với người khác là chị cậu đã tự mình bắt người. Chuyện này làm ồn ào mọi người trong thôn đều biết. Trên đầu Sở Thắng Lợi đội nón xanh, ở trước mặt đàn ông khác căn bản không dám ngẩng đầu. Hơn nữa ông Sở và con trai cả của ông bắt đầu không đối phó, càng làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ. Nghe nói gần đây ông nói bậy về Sở Từ với bên ngoài không ít. Chẳng qua hiện tại bọn họ không có ở trong thôn, mắt không thấy lòng không phiền mà thôi.
Sở Thắng Lợi cau mày: "Không có việc gì thì tao không thể tới sao? Đúng lúc, bây giờ tao cũng đói bụng, kêu Sở Từ lấy gì cho tao ăn đi!"
Ông đến huyện để kiểm tra thân thể. Bây giờ Vương thị ngồi tù xem như hết chuyện. Nhưng còn ông thì sao, mỗi ngày đều phải nghĩ ba đứa con trai rốt cuộc có phải là con của ông không. Nhưng lại không có cách nào kiểm chứng. Sau đó lại nghĩ đến mấy năm đầu mình kết hôn vẫn không có con. Cho nên đã nghĩ đến kiểm tra xem thân thể ông rốt cuộc có vấn đề gì không. Nếu có thì khả năng Thiên Dũng, Thiên Kiệt và Thiên Hoa không phải là con của ông.
Ông mới làm kiểm tra thân thể xong, kết quả còn chưa có, nên thuận tiện đến đây ăn bữa cơm. Đúng lúc nhìn thấy đám người đứng xếp thành một hàng dài nên xúm lại xem vui. Ai ngờ vừa xếp hàng thì thấy Sở Đường đi ra phát thẻ số. Đột nhiên đầu óc "ong ong", cũng không nghe điều khiển.
Tại sao vợ con ông chia lìa, hoàn toàn mang tiếng xấu, nhưng hai chị em Sở Từ này lại sống ngày càng tốt như vậy?
Con bé chết tiệt kia tìm mọi cách làm cho ông không dám ngẩng đầu. Bây giờ không chỉ có thể có tiếng nói trong thôn, lại còn mở quán ăn ở huyện này. Nếu như ông không trút hận một chút thì cục tức này có thể nuốt xuống được không ra?
Sở Đường nhìn mọi người, cũng biết lúc này đuổi Sở Thắng Lợi đi rất không sáng suốt. Ngược lại sẽ gây trở ngại cho những người khác. Cho nên sau khi suy nghĩ lại vẫn là dẫn người đi vào. Chỉ là ngoài căn phòng riêng duy nhất này, khắp nơi cũng đầy người ngồi, thật sự không có chỗ đặt chân, đành phải dẫn người đến bàn ghế đá ở sân sau dùng cơm. Nhưng Sở Thắng Lợi vừa thấy Sở Đường định dẫn ông đi ra phía sau nhất thời không vui, vừa thấy chỗ trống bên cạnh trực tiếp đi tới, lại nhìn thấy phía trên dọn xong mấy món rau trộn, không nói hai lời đã chuẩn bị vươn tay.
"Cậu cả!" Sở Đường vội vàng cản tay ông lại: "Đây là chuẩn bị cho khách quý. Đại sảnh thật sự không còn chỗ, cháu dẫn cậu đi ra sân sau nha?"
"Không được, sân sau không có bức tường nào chắn gió. Tao là cậu của mày, cũng không phải người xa lạ bên ngoài, mày nhẫn tâm để tao ngồi bên ngoài chịu lạnh sao? Hơn nữa khách quý nào có thể quan trọng hơn người trong nhà chứ?" Sở Thắng Lợi nhíu mày, lập tức bất mãn nói.
Chỉ trong một tháng sắc mặt của Sở Thắng Lợi đã già rất nhiều, xem ra chuyện của Vương thị đã thực sự ảnh hưởng nặng nề đến ông.
Dù sao bọn họ cũng là trưởng bối sống chung với nhau mười mấy năm. Sở Đường vốn dĩ nghĩ rằng cuộc đời của ông cậu quá đáng thương. Nếu về già không có chỗ dựa thì cậu chăm sóc cũng không sao. Chỉ là không nghĩ tới cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Cậu muốn sống chung hòa bình với Sở Thắng Lợi, nhưng cậu cả này lại coi chị em cậu như kẻ thù.
"Tính tình chị của cháu không tốt cậu cả cũng biết rồi. Khách ngồi bàn này đều là do chị ấy mời đến. Lát nữa vào cửa nếu không có chỗ ngồi thì chị của cháu khẳng định sẽ không bỏ qua cho cậu. Cậu cả, cậu vẫn là cẩn thận suy nghĩ lại đi, đừng chọc giận chị của cháu. Bằng không cháu cũng không có khả năng giúp cậu." Giọng nói của Sở Đường càng lạnh, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.