Editor: demcodon
Vương thị hùng hổ, Sở Thắng Lợi đánh càng ngày dữ dội. Dáng vẻ của hai vợ chồng hơi điên cuồng làm cho người ta phải nhíu mày.
"Tôi gả cho ông nhiều năm như vậy có được lợi ích gì? Một người đàn ông như ông cả ngày chỉ biết nghe lời ba mẹ nói, ba ông kêu ông làm gì thì ông làm cái đó. Mỗi ngày tôi ở nhà bị khinh bỉ, ông ngay cả cái rắm cũng không thả! Sở Thắng Lợi, ông căn bản không phải là đàn ông, xứng đáng mang nón xanh, ông cứ mang cả đời đi!" Vương thị bắt đầu điên cuồng cũng không biết thu liễm.
Ông Sở vốn định một điều nhịn chín điều lành, trước tiên đè mọi chuyện xuống. Sau khi trở về nhà muốn xử lý Vương thị này như thế nào cũng được, ai biết con trai lại không chịu nổi nóng nảy lên như vậy. Trước mặt nhiều người như vậy xé mặt với Vương thị. Bây giờ thì tốt rồi, cho dù hiện tại có chứng cứ chứng minh Vương thị là vô tội cũng không có ai tin!
"Thôn trưởng, dòng họ Sở mấy thế hệ chúng ta đều sạch sẽ. Hôm nay lại gây ra chuyện tai tiếng như vậy. Nhà họ Vương bọn họ biết rõ con gái không đứng đắn còn đưa cho con trai tôi, quả thật chính là sự tốt bụng khó chịu. Tôi mời mọi người chủ trì công bằng cho con trai tôi, làm cho nhà họ Vương và nhà họ Lưu đền bù lại tổn thất cho con trai tôi!" Sở Phúc Sinh thay đổi thái độ ngay sau khi đổi giọng.
Sở Từ cũng không khỏi khâm phục con cáo già này. Tuy rằng đã già, nhưng lý trí quả nhiên là mạnh hơn phế vật Sở Thắng Lợi này nhiều.
Ngay cả thôn trưởng cũng không nhịn được chửi rủa ở trong lòng một câu. Nhưng trên mặt vẫn phải giữ thể diện: "Chuyện bồi thường mấy người tự thương lượng đi. Nhưng ông Sở à, hôm nay chủ yếu là thông báo cho ông biết chuyện này một tiếng, một lát nữa sẽ cho người đưa đôi gian phu dâm phụ này vào đồn công an. Sở Thắng Lợi nhà ông cũng đi theo làm chứng."
Về phần cặp vợ chồng này có ly hôn hay không bọn họ không quan tâm đến việc của ông. Dù sao tương lai con gái của y không thể hủy ở trên tay Lưu Dương Sinh.
Không những thế, năm đó Lưu Dương Sinh đã thề sẽ đối xử tốt với con gái của y. Nhưng hôm nay lại không có làm được. Sau này nhà họ Lưu này cũng đừng mong có con cháu nối dõi, tương lai con của Lưu Dương Sinh đều sửa họ!
Sở Phúc Sinh uất nghẹn trong lòng. Nhưng thôn trưởng đã mở miệng, ông cho dù lớn tuổi cũng không có tư cách nhiều lời. Trong lòng mặc dù ước gì có thể bóp chết Vương thị, nhưng cũng cảm thấy làm cho Vương thị chết đi thật sự là thuận tiện cho nó.
Bây giờ tội lưu manh bị kết án nặng, cộng với sức mạnh của thôn trưởng, không chừng có thể kết án 8-10 năm. Khi Vương thị ra tù, ngay cả con trai cũng sẽ không nhận nó!
Người nhà họ Sở đến, nhà họ Lưu tự nhiên cũng có người đến. Nhưng Lưu Dương Sinh chỉ có mẹ già, lại cực kỳ sợ thôn trưởng. Cho nên chỉ biết khóc, cũng không biết nên mở miệng nói gì.
Sở Thắng Lợi và Vương thị đánh nhau không tách được, nhìn thấy Vương thị sắp bị đánh chết mới có người nhào đến tách hai người ra, dẫn theo Vương thị và Lưu Dương Sinh đến đồn công an. Nhưng đám người cũng không có bởi vậy mà tản ra, ngược lại tán gẫu sôi nổi. Dường như toàn bộ tận mắt nhìn thấy hai người này cấu kết làm bậy khắp nơi vậy, lời đồn sinh động đến cực điểm.
"Thanh Phân, nể tình mấy đứa trẻ, con cầu xin ba con đi..." Bên ngoài đám người, mẹ Lưu quỳ gối dưới đất không ngừng cầu xin con dâu.
"Mẹ! Đây là lần cuối cùng con gọi mẹ. Mẹ cũng đừng nghĩ tại sao con làm gì hắn, tên khốn kiếp không biết xấu hổ này nên chết đi. Bây giờ con chỉ làm cho hắn ngồi tù quả thực là thuận tiện cho hắn. Còn nữa, hai đứa con này là của con. Từ hôm nay trở đi bọn họ không có một chút quan hệ với nhà họ Lưu!" Sở Thanh Phân lạnh nhạt nói.
Mẹ Lưu vừa nghe như sét đánh ngang tai. Nếu con dâu này chỉ là nhà bình thường thì bà căn bản không sợ nó nói ra những lời này. Dù sao bất luận đến nơi nào nói rõ lí lẽ thì bà nội là bà cũng có tư cách nhận hai đứa cháu. Nhưng Sở Thanh Phân này là con gái của thôn trưởng, thật sự muốn sửa họ cháu nội bà thì một bà già như bà căn bản không ngăn cản được!