Sở Từ vừa thấy Sở Đường từ chối trứng gà đưa tới
cửa. Nàng vừa nhấc chân ra cửa chỉ nhìn thấy 4-5 cái rổ nằm rải rác trên mặt đất, có thể thấy được Sở Đường đã dậy sớm.
"A Đường, em hẳn
là cũng có bài tập hè phải làm đúng không? Còn hơn một tháng nữa em đã
khai giảng rồi. Nếu vẫn không học bài, chờ đến khai giảng chỉ sợ cũng
quên hết những gì học lúc trước. Đúng lúc từ hôm nay trở đi kêu Xuyên Tử đến học chung với em, chuyện kiếm tiền này không cần em nhọc lòng."
Nàng nói xong nhìn chằm chằm hai quả trứng gà trong tay Xuyên Tử lại
nói: "Xuyên Tử à, trứng gà này chị không lấy. Nhưng em có thể nói với
thím, nói bà có thể tìm hai con gà con đến hay không?"
Gà con giá cũng không mắc, chỉ là mất phí nuôi mà thôi.
"Chị!" Sở Đường không vui nhíu mày. Làm gì có đạo lý duỗi tay xin đồ với người khác chứ?
"Trao đổi công bằng mà thôi, mỗi người đều biết em có thành tích tốt trong
thôn, dạy Xuyên Tử căn bản không thành vấn đề. Em còn hơn một tháng nữa
mới khai giảng, đổi hai con gà con với bà vẫn là bà có lợi rồi. Huống hồ nếu em không lấy cái gì không chừng thím còn cảm thấy em không muốn dạy Xuyên Tử. Cho dù dạy cũng lười để bụng." Sở Từ trực tiếp sảng khoái
nói.
Xuyên Tử là đứa nhỏ thông minh, Sở Từ là cố ý nói cho cậu
nghe. Chờ cậu trở về mang lời này nói với người nhà một lần thì mẹ của
Xuyên Tử càng sẽ cảm thấy Sở Đường đáng tin cậy.
Hơn nữa, nàng
không phải không biết trước kia nhà họ Sở dùng Sở Đường kiếm không ít
thịt cá trứng gà, dùng đồ vật đổi lấy Sở Đường dạy kèm đã thành quy củ
các thôn dân đều biết đến. Nếu nhà Xuyên Tử không cho cũng làm cho người khác không thoải mái, không chừng mẹ Xuyên Tử còn không vui.
Sở
Đường mím môi, đột nhiên cảm thấy Sở Từ này trong chốc lát là một dạng.
Nghĩ đến việc nấu ăn ngu ngốc của cô ngày hôm qua, lại nhìn vào dáng vẻ
khôn khéo của cô hôm nay này quả thật là hai người khác nhau.
"Vậy nghe lời chị đi." Sở Đường gật đầu.
Sở Từ mỉm cười, cậu bé này rất giỏi trong việc này. Mặc kệ chuyện gì một
chút đã thông, bản chất khôn ngoan và tính nết như vậy. Nếu dạy dỗ đàng
hoàng ở trong thời của nàng, tương lai tất nhiên là có thể phong hầu bái tướng.
"Đúng rồi, chuyện hôm trước kêu em hỏi đến đâu rồi?" Sở
Từ thấy Xuyên Tử thật cẩn thận cầm hai quả trứng gà lại vừa nhấc chân đi súc miệng rửa mặt vừa hỏi.
Xuyên Tử vừa nghe lập tức bỏ quên Sở
Đường đi theo sau mông, bắt đầu cười toe toét nói: "Ngày hôm qua em vẫn
luôn ở bên nhà chị Hoàng, cũng lén lút hỏi thăm. Chị Hoàng nói trước khi vòng tay mất chỉ có một mình chị A Từ gặp chị ấy, hơn nữa lúc ấy chị
còn thấy chị ấy cất vòng tay kia ở chỗ nào. Chị đi rồi chị ấy khóa cửa
ra thôn đến thị trấn thăm anh Hoàng. Lúc trở về khóa cửa không có hư
hao."
"Chị A Từ, hôm trước chị đã bảo đảm với em không có trộm vòng tay, gạt người sẽ bị sét đánh." Xuyên Tử lại thêm một câu.
"Chị ước gì sét đánh chết tên trộm khốn kiếp kia!" Trong mắt Sở Từ nổi lên
một tia sát ý chợt lóe qua, lại nói tiếp: "Hiện tại anh Hoàng như thế
nào?"
Chồng chị Hoàng là người thành thật, cũng là người nông dân đích thực. Trước khi nàng mượn xác hoàn hồn, anh Hoàng muốn lên núi bắt gà rừng cho chị Hoàng tẩm bổ. Kết quả không cẩn thận ngã gãy chân, rất
nghiêm trọng. Từ đó chị Hoàng xin nghỉ ở nhà chăm sóc anh ấy.
"Ừhm... không tốt lắm. Chị ấy nói anh Hoàng còn đang nằm viện ở thị trấn, có dì chăm sóc nên không cần chị ấy phải trở về gấp. Ngoài ra, bởi vì chị ấy
xin nghỉ phép quá dài nên nhà xưởng bên kia cũng đuổi chị ấy. Chị A Từ,
chị Hoàng là người tốt. Nhưng hiện tại thật đáng thương, mắt khóc sưng
lên. Mẹ em nói, dì thấy chị ấy đã làm mất bảo vật gia truyền còn làm hại anh Hoàng ngã gãy chân nên muốn hai người bọn họ ly hôn nữa đấy!"