Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 263: Trừ tà




Editor: demcodon

Sở Từ vừa nói muốn đi tìm bà cốt thì Sở Đường lại càng thêm mờ mịt. Nhưng cậu đã quen với sự lừa dối của Sở Từ nên đi theo cô không hề hay biết. Sau khi hỏi thăm một chút đã đi vòng qua nhà bà cốt. Nhà này kỳ thật không khác gì những hộ gia đình khác. Nhưng chỉ là có thêm nhiều tượng đất sét hoặc là giấy tiền vàng mả nến linh tinh mà thôi.

Sở Từ vừa vào cửa làm ra dáng vẻ bị dọa sợ hãi, nói với bà lão trong sân: "Bà là bà cốt phải không? Tôi ở ngoài cửa nhà Tần Thất thấy được đồ kỳ quái, bà nhanh đuổi tà cho tôi đi!"

Bà lão kia sửng sốt, không nhận ra Sở Từ là ai. Nhưng mặc kệ cô là ai, chỉ cần tìm cửa giao dịch tự nhiên đều tiếp.

"Nhà Tần Thất? Nhà đó xảy ra chuyện gì?" Bà lão nói.

"Tần Thất là dượng của tôi. Hôm nay vốn dĩ đến là thăm dì tôi. Nhưng trước khi rời đi có quạ đen kêu mấy tiếng vào nhà, nóc nhà tỏa ra một sợi khói đen, vừa chớp mắt đã biến mất; đáng sợ nhất là cửa sân dường như có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào trong nhà. Tôi rất sợ, lập tức tới tìm bà... Dì bà cốt, dì tôi lại bị dượng đánh. Lần này còn nghiêm trọng hơn trước kia. Bà nói có phải dượng làm bậy quá nhiều nên thu hút một số thứ lộn xộn hay không?"

Lúc này Sở Từ dường như là một người khác, thu lại tất cả lệ khí trong mắt, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu ngược lại cũng hơi thanh tú.

Sở Đường âm thầm tắc lưỡi, chị nhà mình diễn cũng quá giống, vẻ sợ hãi biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Loại ánh mắt gian xảo này nhìn giống như cô em họ nhỏ đáng thương không nơi nương tựa ở nhà họ Sở.

Cậu biết được tính cách của Sở Từ, hiện tại phản nàng này của cô có vẻ hơi dối trá. Nhưng Sở Đường lại cảm thấy ngoài dối trá vẫn làm cho người ta hơi ngạc nhiên. Bởi vì bình thường Sở Từ quá mức cứng rắn, mọi việc đều có thể sắp xếp ổn thỏa, căn bản sẽ không xuất hiện tình huống gì tay chân luống cuống. Cho nên mặc dù bây giờ cô trông cực kỳ xinh đẹp vẫn không có hương vị phụ nữ. Nhưng bây giờ thì khác, quả thật chính là cô gái yếu ớt.

Bà cốt bị mấy câu Sở Từ nói hơi mơ màng, ngẩn người nói: "Cháu thấy được đôi mắt?"

"Đúng vậy, nhưng lúc ấy tôi mới ra khỏi nhà nên không nhìn thấy rõ lắm. Bà cốt, bây giờ tôi còn phải về thôn Thiên Trì nữa. Bà xem có thể đuổi tà cho tôi trước được không? Tất nhiên, còn có em trai tôi nữa, nó cũng không thể xảy ra chuyện gì. Tôi cho bà tiền!" Nói xong, lấy ra mấy đồng nhét vào trong tay bà cốt.

Bà lão vốn dĩ muốn hỏi thêm mấy câu, nhưng vừa thấy tiền cũng không muốn nói những lời đó. Tiếp theo đi vào nhà bưng chậu than đang cháy ra, một tay cầm một cành cây đào, một tay cầm một cái chuông tô bắt đầu rung lắc.

"Vượt qua chậu than này, quỷ nhỏ chớ đến, vượt đi vượt đi..." Bà lão lẩm bẩm nhìn như thành kính với gương mặt già nua.

Sở Từ cũng rất phối hợp, kéo Sở Đường đi tới lui mấy lần. Bà lão kia cầm cành đào không ngừng vẩy nước bùa lên người hai người, miệng thì lẩm bẩm cũng không biết đang nói cái gì. Một lúc sau, lúc này mới cất đồ đạc: "Được rồi, hai cháu yên tâm trở về đi, quỷ nhỏ sẽ không đi theo hai cháu."

Sở Từ gật đầu, dáng vẻ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại thật cẩn thận nói: "Nói như vậy, vừa rồi bà cốt thật sự nhìn thấy trên người tôi có quỷ nhỏ đi theo à? Trong nhà dượng tôi tại sao có những quỷ nhỏ này? Có phải thật sự bởi vì ông ấy bắt nạt dì tôi, những quỷ nhỏ đó cùng cảnh ngộ với dì tôi mới có thể tìm đến ông ấy gây rắc rối hay không?"