Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 253: Rao giá trên trời




Editor: demcodon

Có một người mở miệng, những người khác cũng sợ không chiếm được lợi. Sở Từ chỉ cảm thấy mình bị ù ta.

"Đều là hàng xóm láng giềng, mày cũng không thể giống như lúc trước chỉ giao kỹ thuật hàng đan lát cho một mình Trương Quế Vân. Bây giờ gia đình của Quế Vân tốt hơn chúng tao rất nhiều. Mỗi ngày mua 10 hộp kẹo giun cho con cũng không thành vấn đề, không giống chúng tao một hộp 1 hào cũng tiết kiệm không mua!"

"Sở Từ, con bé mày bây giờ ngày càng có năng lực. Tao nghe Bảo Sơn nói thuốc trị cháy nắng ông ấy bán chính là mày bào chế. Trước đó tao còn không tin, nhưng bây giờ thì tao tin rồi... Đúng lúc, làn da con gái nhà tao bị cháy nắng nặng, đã mấy tháng vẫn chưa có khôi phục lại. Mày nói bài thuốc kia cho tao biết, để tao cũng làm cho nó dùng..."

...

Thôi Hương Như đứng sau Sở Từ nhịn không được xì một tiếng khinh miệt, đều đỏ mặt thay cho mấy dì thím. Bài thuốc của Sở Từ dựa vào cái gì cho mấy bà? Hơn nữa nghe khẩu khí này coi như là nên làm!

"Bài thuốc này cho mấy người cũng được, lấy tiền đến." Sở Từ không khỏi không chậm mở miệng, liếc mắt nhìn mọi người, trong mắt chợt lóe qua tia sáng lạnh: "Đừng giả ngu với tôi. Lúc trước thím Quế Vân là bỏ tiền mua đứt kỹ thuật này, không giống như mấy người không biết xấu hổ trực tiếp mở miệng muốn như vậy!"

"Sở Từ, sao mày có thể nói như vậy chứ? Chúng tao làm sao lại không biết xấu hổ chứ, đều là trưởng bối, mày không thể ôn hòa thân thiện một chút à? Hơn nữa, còn không phải trả tiền sao? Bao nhiêu tiền mày cứ nói, nếu giá thích hợp chúng tao cũng không phải không thể mua được, chỉ là bài thuốc kẹo giun mà thôi, có thể bao nhiêu tiền? 200 hay là 300?" Một bà lão trong đó lại nói.

"A." Sở Từ nhịn không được cười nhạo một tiếng, giơ lên năm ngón tay. 300? Hiện tại lợi nhuận một tháng của nàng cũng đã 900 đồng, sẽ vì 300 mà bán bài thuốc? Trừ khi nàng là con ngốc!

"500? Sở Từ, có phải sau khi đưa số tiền này thì người khác sẽ không mua được nữa hay không?" Có người nhìn ngón tay cô hỏi.

"Tôi có nói là 500 sao? Thím, đây là 5000, thấp hơn 5000 không bán." Sở Từ cười mỉa nói.

Sau khi nói ra câu này mọi người không khỏi hít hà một hơi, 5000 đồng? Sở Từ không phải điên rồi chứ? Thời buổi này nhà ai có 5000 đồng chứ, cũng chỉ có nhà mẹ của Tôn Bách Linh có tài sản lớn chính là hộ gia đình có hàng chục đồng. Nhưng bọn họ cũng không phải, mỗi nhà có thể tiết kiệm được 500 đồng đã khá tốt, càng đừng nói thêm một số 0!

"Mày có phải muốn tiền đến mức phát điên hay không? 5000 đồng... kẹo giun kia của mày chỉ bán 1 đồng một hộp, trừ đi chi phí tổn thất vậy phải kiếm mấy năm mới có thể kiếm về số tiền này?" Nhất thời có người không khỏi lẩm bẩm một câu.

Vốn dĩ tưởng rằng nhiều nhất cũng 300 đồng. Số tiền này mặc dù không ít, nhưng kẹo giun bán chạy như vậy hẳn là cũng có thể kiếm về. Ai biết Sở Từ lại rao giá trên trời.

"Đúng vậy, tôi chính là muốn tiền đến mức phát điên rồi." Sở Từ cũng không phủ nhận, khóe miệng cười lộ ra hàm răng trắng nói: "Mấy thím cũng không phải không biết tôi từ nhỏ đã nghèo. Bây giờ thật vất vả tìm được năng lực nuôi sống bản thân, mấy người lại muốn ép cho tôi bán. Nếu bán giá thấp sau này tôi phải ăn gì uống gì đây?"

Nhất thời mọi người bình tĩnh lại. Bọn họ cũng không biết giá thành phần thuốc của Sở Từ, dĩ nhiên sẽ không biết 5000 đồng không phải là quá nhiều.

Thấy không có ai mở miệng, lúc này Sở Từ mới cười nói: "Hôm nay mọi người chạy tới tôi coi như các vị chúc mừng tôi mở xưởng. Tương lai nếu tôi có thể may mắn phát triển xưởng nhỏ này trở thành một nhà xưởng nghiêm túc. Đến lúc đó không thể thiếu phải làm phiền mọi người giúp đỡ. Cho nên chuyện hôm nay tôi coi như mọi người đùa vui, lời mua bài thuốc không cần nhắc lại."