Editor: demcodon
Tần Trường Tố nhìn người trước mắt cảm giác phức tạp hỗn độn, nhớ trước đây mình nghe những lời cậu mợ nói cho rằng Sở Từ là cặn bã. Cho nên từ trước đến nay cũng không dám đến bên thôn bắc này, cũng có tâm tư sợ bị ăn vạ. Nhưng lại không nghĩ rằng Sở Từ hoàn toàn không mang thù, đến lúc này vẫn sẽ giúp đỡ cô.
Nếu nói Sở Từ một chút cũng không thèm để ý thái độ trước kia của hai anh em nhà họ Tần này dĩ nhiên là không có khả năng. Nhưng dù sao hai anh em đã từng làm chuyện gì có lỗi với nàng. Trước kia cắt đứt liên hệ với nàng bất quá chính là nhà họ Sở quấy phá. Cho nên nàng cũng không có lý do oán trách, dĩ nhiên cũng chỉ có thể buông những chuyện quá khứ xuống.
Tần Trường Tố không phải loại con gái ngượng ngùng rối rắm, thấy Sở Từ nói sảng khoái tâm tình cũng tốt hơn một chút, cảm thấy mình khóc sướt mướt không thích hợp nên cố gắng kiềm chế cảm xúc, quan tâm đến Sở Từ: "Ngày hôm qua lúc chị đến có nghe chị Thôi nói em đã trở nên xinh đẹp, không ngờ lại là sự thật. Nếu dì biết cuộc sống bây giờ của em tốt như vậy nhất định rất kiêu ngạo."
Sở Từ cũng sẽ không khiêm tốn khách sáo. Lúc này cười cười: "Đó là đương nhiên."
Tần Trường Tố hơi sửng sốt, tiếp theo dở khóc dở cười: "Tình huống của mẹ chị xem ra là không kéo dài được bao lâu. Em họ, mấy ngày nay nếu em rãnh rỗi thì qua thăm bà đi, hình như Sở Đường cũng sắp trở về phải không? Nếu hai chị em bọn em có thể cùng xuất hiện thì mẹ chị càng vui vẻ."
"Tại sao anh họ không có đến?" Sở Từ đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua hai anh em này cùng nhau đến. Nhưng hôm nay chỉ có một người đến nên không khỏi hỏi.
Vẻ mặt Tần Trường Tố chua xót nói: "Anh chị bị bà nội lôi kéo, nói anh ấy không còn nhỏ, không thể suốt ngày ở bên cạnh em gái. Chị cũng không có cách nào."
Khóe miệng Sở Từ hơi run rẩy. Tại sao trên đời này có nhiều bà phù thủy như vậy? Không thể ở bên cạnh em gái, vậy có thể ở bên cạnh người già trong nhà sao?
Nhưng nàng cũng biết hầu hết phụ nữ trong thôn này đều tuân theo một câu. Đó chính là con dâu được rèn luyện mười năm cũng thành mẹ chồng, rất nhiều phụ nữ lúc còn trẻ bị mẹ chồng ức hiếp. Nhưng chờ mình có con dâu lại muốn đòi lại những gì mình chịu tội trên người con dâu, trong lòng dường như hơi vặn vẹo.
"Ngày mốt Sở Đường sẽ trở về, đến lúc đó em dẫn nó đi chung. Đúng lúc, mấy tháng nay em đi theo Hoắc thần tiên học chút y thuật, đến đó sẽ khám bệnh cho dì." Sở Từ cười nói.
Tần Trường Tố cũng từng nghe Thôi Hương Như nói chuyện em họ học y. Nhưng không nghĩ em họ sẽ có thành tựu lớn nên vẫn không mở miệng. Nhưng bây giờ Sở Từ đã chủ động, cô cũng không muốn từ chối. Dù sao có người khám bệnh cho mẹ cũng tốt hơn để mẹ từ từ trôi qua.
"Cám ơn em họ." Tần Trường Tố vội vàng gật đầu, nghĩ thầm thiếu Sở Từ không ít nhân tình, còn không biết tương lai nên trả như thế nào. Cô nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ đến nhà họ Sở, vội vàng nói: "Em họ, trước đó lúc chị đến nhà họ Sở, nghe lời đồn nói ba đứa con Vương thị sinh không phải con cháu nhà họ Sở, em có biết không?"
Sở Từ gật đầu, lời đồn đó chính là nàng truyền, có thể không biết sao?
"Lời đồn đó có phải sự thật hay không chị cũng không biết rõ. Nhưng chị có thể khẳng định bản thân Vương thị cũng thật sự không trong sạch!" Tần Trường Tố cười nhạo một tiếng lại nói: "Em không biết, khi Vương Mỹ Cúc còn trẻ rất xinh đẹp, cộng thêm siêng năng chăm chỉ nên chọc đến rất nhiều hoa đào. Nhiều năm trước, chị nghe mẹ chị nói trước kia kiếm điểm công, đàn ông giúp đỡ Vương Mỹ Cúc không biết có bao nhiêu. Nhưng khi chị còn nhỏ, tình cờ nhìn thấy bà lôi kéo với một người đàn ông. Chị đã quên người đàn ông kia trông như thế nào, nhưng lại nhớ rõ trên mu bàn tay ông ấy có một nốt ruồi lớn!"
Chẳng qua khi đó cô không hiểu những chuyện này. Vương thị mua mấy viên kẹo đuổi cô đi, mọi chuyện bị cô nhanh chóng quên mất. Cho đến mấy ngày trước đó nghe thấy những lời đồn này mới nghĩ tới.