Tuổi tác của Thôi Hương Như cũng không lớn, xem như bằng tuổi với Từ Vân Liệt. Nhưng chính là kết hôn sớm, bình thường giả dạng cũng giống người phụ nữ. Cho nên rõ ràng 23-24 tuổi nhìn qua lại như là hơn 30 tuổi, quá mức trưởng thành.
Sở Từ nhắc đến Từ Vân Liệt ở trước mặt chị,
Thôi Hương Như sợ hãi. Mặc dù chị làm người hơi ngây thơ, nhưng dù sao
cũng đã kết hôn một lần. Lúc hơn 10 tuổi cũng có người hỏi qua chị câu
tương tự. Cho nên nhất thời hiểu được ý của Sở Từ, sắc mặt trong nháy
mắt trắng bệch, vội vàng xua tay: "A Từ, em đừng làm chị sợ, cũng không
thể kéo chị và... và Từ Đại chung với nhau..."
"Tại sao?" Sở Từ hơi sửng sốt. Dáng vẻ này của Thôi Hương Như dường như tránh Từ Vân Liệt như rắn rết.
"Chị mới ly hôn không bao lâu, cũng không muốn tái giá nhanh như vậy. Hơn
nữa, em xem Từ Đại đi, lạnh lùng, cứng rắn như không biết cười. Chị còn
nghe mẹ Xuyên Tử cậu ấy ở biên giới đánh giặc, giết qua rất nhiều
người..." Thôi Hương Như vội vàng giải thích.
Sở Từ hết chỗ nói
rồi! Nếu là đi đánh giặc khẳng định phải giết người rồi. Chẳng lẽ lúc
nhìn thấy kẻ địch còn muốn kéo đối phương đến bàn uống rượu tâm sự?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, những đồng đội kiếp trước cũng đều rất khó tìm
được vợ, có thể chấp nhận bọn họ phần lớn đều là một số phụ nữ tùy tiện. Cô vợ quá mức yếu ớt giống như Thôi Hương Như căn bản là không chịu nổi tính tình bạo lực của quân nhân.
Là nàng càn rỡ. Sở Từ vội vàng nói xin lỗi: "Chị Hương Như đừng căng thẳng, em cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi."
"Chị biết tâm tư của em. Nhưng tính tình thẳng này của em có thể nói chuyện
với Từ Đại. Nhưng chị thì không được, nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy lòng
chị đã bắt đầu run. Hơn nữa, mặc dù tuổi chị không lớn hơn cậu ấy. Nhưng dù sao cũng kết hôn một lần, cũng không muốn gieo tai họa cho người ta. Ngoài ra, cho dù chị muốn tìm cũng phải xem gia đình mới nói sau. Mẹ Từ Đại..." Thôi Hương Như kìm nén giọng nói xong câu cuối cùng.
Nhưng Sở Từ đã hiểu được. Mẹ kế Trương Hồng Hoa kia của Từ Đại không tốt hơn dì Hoàng bao nhiêu.
"Lời này coi như em chưa nói qua." Sở Từ cười nói.
Thôi Hương Như cũng lắc đầu bất lực. Chị biết giữa Sở Từ và Từ Nhị là trong
sạch, hai ngày nay lại nhìn thấy Từ Đại chăm sóc Sở Từ khắp nơi, trong
lòng ngược lại cảm thấy hai người giống như một cặp. Chẳng qua bởi vì
thân phận của hai người cho nên không thể rõ nói. Chỉ là không nghĩ tới
lại bị Sở Từ trêu chọc trước.
Sở Từ và Thôi Hương Như ở bên cạnh thì thầm nói chuyện. Lúc này Hoàng Kiến Tân cuối cùng cũng mở miệng
thừa nhận chuyện ăn trộm đồ này.
Hoàng Kiến Tân trước kia xem như bé trai ngoan ngoãn. Bởi vậy trong lòng mọi người đều hơi thổn thức.
Đứa trẻ này dù sao cũng là hàng xóm trưởng bối nhìn lớn lên. Bởi vậy
cũng không đành lòng nhìn tiền đồ của nó bị hủy sạch. Chỉ tiếc chuyện
này đã làm ầm ĩ lên, không thể cứ kết thúc như vậy, cũng chỉ có thể trơ
mắt nhìn nó bị cảnh sát dẫn đi.
"Chị Hoàng, đứa nhỏ này cũng chỉ
nhốt ở trong đồn mấy ngày thôi. Sau đó chờ nó trở về chị cẩn thận dạy dỗ là được..." Một người phụ nữ nhìn dáng vẻ dì Hoàng kêu trời khóc đất
lắc đầu nói.
Đôi mắt dì Hoàng lúng túng, nhìn chằm chằm Tôn Bách
Linh khóc lóc mắng: "Con trai tao vốn dĩ rất tốt. Nếu không phải tại cô
không cho nó đi học thì cũng không đến mức như vậy!"
"Mẹ, vậy bây giờ mẹ là trách con à? Nếu mẹ cảm thấy là lỗi của con, vậy để cho con
và Kiến Dân ly hôn đi, không phải gây tai họa cho nhà mấy người!" Tôn
Bách Linh nói nhấn mạnh.
Khi nhắc đến chuyện ly hôn, trong chớp
mắt dì Hoàng lại ủ rũ. Chuyện nộp thuế lương cũng trong mấy ngày nay,
sau khi đuổi Tôn Bách Linh đi bà phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bởi vì
không giao nổi nộp thuế lương thực phải đi theo con trai vào trong đồn ở một khoảng thời gian sao? Bà cũng không muốn chịu tội như vậy!