Editor: demcodon
Trước đó mấy người này xông vào từ đường
dường như dọn hết tất cả đồ bên trong. Sau đó bởi vì Từ Vân Liệt xuất
hiện nên có một số người khách khí bỏ xuống một ít chăn và đồ dùng hằng
ngày. Nhưng gà trong sân và các đồ gỗ Sở Từ vốn dĩ để ở trong sân phơi
nắng nhưng không có ai để lại. Bây giờ trong sân trống không, hơn nữa
hai ngày trước mưa xuống một cơn càng có vẻ thê lương trong trẻo và lạnh lẽo.
Cho nên trước mắt Từ Vân Liệt vừa nói mấy câu này vẻ mặt
mọi người không tốt, cũng có người ngượng ngùng cười nói với Sở Từ: "Sở
Từ à, gà của cháu còn sống tốt ở trong sân nhà thím, lát nữa thím sẽ trả về cho cháu nha!"
"Những đồ chơi gỗ đó cháu làm con trai chú rất thích. Cháu cộng lại phải trả bao nhiêu tiền, lát nữa chú lại tìm cháu
đặt làm một bộ khác..." Một người khác nói.
"Sở Từ, chuyện này là mọi người sai, nhất thời chưa điều tra kỹ. Cháu cũng đừng để ở trong lòng nha?"
Một người lại một người, giọng nhỏ nhẹ rất dịu dàng, không thể không nói Sở Từ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ những hàng xóm này hòa khí như thế, so sánh với thái độ trước kia khác xa nhau như hai người. Trong
lòng Sở Từ nhịn không được cảm thấy buồn cười. Hôm nay xem như lấy được
phúc của Từ Vân Liệt, còn có thể làm cho thôn dân xin lỗi nàng, có thể
ngạc nhiên hơn mặt trời mọc từ hướng tây.
Tất nhiên, những người
này mặc dù ôn tồn nói xin lỗi. Nhưng cũng không để phản ứng giờ phút này của nàng ở trong lòng. Dù sao ở trong mắt những người này, nàng bất quá chỉ là con bé 17 tuổi. Bọn họ làm trưởng bối có thể khách khí như thế
đã cho nàng mặt mũi. Về phần nàng có tiếp hay không cũng không sao cả.
Bởi vậy một cuộc nói chuyện vừa chấm dứt, những người này lại đưa lực
chú ý chuyển tới đám ăn trộm.
"Cảnh sát, Từ Đại vừa mới nói trong chúng tôi còn có đồng lõa, đây là sự thật?" Một trưởng bối mở miệng hỏi.
Việc ăn trộm này là người ngoài thôn đối với thôn dân coi như là một chuyện
tốt. Ít nhất chứng minh thôn dân bọn họ đơn giản và chân thật, không ai
vi phạm pháp luật. Nhưng nếu là biến thành thôn dân liên minh với người
ngoài, vậy trộm nhà này càng đáng sợ, ăn cây táo - rào cây sung, tâm tư
ác độc. Lần này có thể bắt được còn may. Nếu bắt không được, tương lai
ai còn dám để một số đồ quý giá trong nhà chứ?
Cảnh sát đi chung
với Từ Vân Liệt đến cũng đến tuổi trung niên, rất hưởng thụ loại cảm
giác được người tôn trọng. Lúc này gật đầu, trịnh trọng nói chuyện: "Hai ngày nay trong đồn vẫn luôn tìm bắt ba người này. Lúc bắt được cả người lẫn tang vật. Nhưng chúng tôi hỏi cung ba người này nói trước kia đã
tới thôn Thiên Trì hai lần, sở dĩ dám đến trộm đồ là bởi vì có người
trông chừng giúp bọn họ. Tên đồng lõa kia chính là một thành viên trong
mọi người. Lúc mọi người ở ngoài ruộng thì gã nhìn thấy. Sau khi xác
định nhà mọi người không có ai mới thông báo cho bọn họ..."
Nói ra lời này mọi người càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng. Quả thật không thể tin được lại có người âm hiểm như vậy.
"Nói mau, tên đồng lõa kia là ai?" Một ông già đứng dậy hầm hừ tát lên đầu một trong ba tên côn đồ một cái, hầm hầm nói.
Mọi người sao có thể không tức giận chứ? Nếu là ăn trộm ăn cắp bình thường
cũng quên đi. Nhưng lại có dự tính và lên kế hoạch. Hơn nữa mọi người
đều là người cùng thôn, đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần.
Bình thường giữa hàng xóm sẽ giúp đỡ hết mức có thể, giữa bọn họ cho dù
có một số hiềm khích cũng đều không ảnh hưởng đến toàn cục. Nhưng không
nghĩ tới lại có người liên minh với người ngoài xuống tay với người một
nhà!
Lúc này, Sở Từ dường như đang quan sát. Phát hiện hầu hết
mọi người là dáng vẻ rất tức giận, lại có duy nhất một người có thái độ
hơi khó hiểu.