Mặc dù muốn biết tình huống gần đây của Sở Từ, nhưng trước mắt nhìn thấy Sở Từ đến trong lòng Sở Đường lại hơi luống cuống.
Năm cậu vừa mới lên cấp 2 thì trong nhà cũng náo loạn một trận. “Ba mẹ”
không cho cậu tiếp tục đi học, mà Sở Từ cũng giống như hôm nay tới thăm
cậu. Lúc ấy trong tay cô cầm mấy cá nhỏ mới bắt được trong sông, mặt xám mày tro. Sau khi nghe được tin tức cậu phải nghỉ học trực tiếp quỳ gối ở cửa nhà họ Sở quấn quýt chặt lấy, hơn nữa ngày thường cậu ngoan ngoãn
dỗ ông Sở vui vẻ nên chuyện bảo cậu nghỉ học cũng trôi qua.
Chỉ là một màn kia vẫn lưu ở trong lòng cậu.
Cậu trước nay không có oán hận ba ruột của mình. Từ khi đó cậu thỉnh thoảng nghĩ nếu như ba ruột của cậu không có đột nhiên rời khỏi thôn núi nhỏ
này có phải cậu không cần ăn nhờ ở đậu giống như hiện tại hay không?
Phải gọi cậu mợ là ba mẹ, phải phụ thuộc vào họ. Ngay cả em trai em gái
trong nhà cũng không dám đắc tội. Còn có Sở Từ, mỗi lần nhìn thấy sắc
mặt cô mỗi ngày càng kém hơn, da mặt mỗi ngày càng dày hơn, dáng người
mỗi ngày càng mập hơn, trong lòng cậu giống như bị dao nhỏ cắt.
Ghét bỏ sao? Là có, nhưng càng có rất nhiều đau khổ và tức giận. Bởi vì
trong lòng cậu hiểu rõ nếu như không phải ba ruột vứt bỏ bọn họ, cậu
cũng vậy, Sở Từ cũng thế, đều sẽ không thay đổi thành dáng vẻ như hiện
tại.
Nhìn sắc mặt biến đổi của Sở Đường, ánh mắt Sở Từ tối tối.
Nàng đi vào cửa nhìn cả nhà già trẻ trong sân giống như xem diễn thì
trực tiếp mở miệng: “Cậu cả nói thật chứ? Cậu đồng ý để Sở Đường đi theo cháu, từ nay về sau không còn coi là con trai của cậu cả nữa?”
Sở Thắng Lợi hơi sửng sốt, không nhìn ra một chút ngạc nhiên sợ hãi và
lúng túng từ trên mặt Sở Từ làm ông có loại cảm giác không thích hợp.
Hơn nữa lời này của cô là có ý gì? Sao giống như là ngóng trông Sở Đường rời nhà này đi vậy?
“Hôm nay mày lại tới đây? Chẳng lẽ là muốn mượn tiền?” Sở Thắng Lợi còn chưa có mở miệng con trai ruột của ông đã lên tiếng.
Trước kia mỗi lần Sở Từ tới đều sẽ mang chút đồ đến, không quý trọng nhưng
đều là cô ăn mặc cần kiệm nghĩ hết các loại biện pháp tích góp được. Có
đôi khi là trứng gà rừng, có đôi khi là cá bắt trong sông, vô dụng hơn
nữa cũng sẽ có không ít rau dại. Nhưng lần này lại tay không.
“Mượn tiền gì? Nhà của chúng tao không có tiền! Mấy năm nay nuôi một đứa nhỏ
còn chưa đủ, đứa lớn còn muốn chiếm tiện nghi à? Cút cút cút! Nếu không
đừng trách tao đánh mày ra ngoài!” Sở Thắng Lợi lập tức nổi giận, trực
tiếp trừng mắt nói.
Trong mắt Sở Từ hiện lên một chút ý nháo.
Kiếp trước nàng sống nhiều năm như vậy, trước nay đều chưa từng có ai
dám nói chuyện với nàng như vậy.
Nhưng nhìn lại sắc mặt không chịu nổi của Sở Đường thì nàng biết thằng nhóc này ở nhà họ Sở chịu không ít oan ức.
Nghĩ như thế trong lòng Sở Từ tính toán một chút, chỉ vài giây đột nhiên đổi sắc mặt nhào qua túm quần áo Sở Thắng Lợi, cố ý gân cổ lên bắt đầu
giống như khóc tang nói: "Cậu cả, tại sao cậu nhẫn tâm như vậy? Cháu là
cháu ngoại gái của cậu, cậu cho cháu mượn chút tiền thì làm sao? Còn có A Đường, nó chính là "con trai lớn" của cậu, về sau sẽ để cậu dưỡng già.
Năm đó nếu không có phúc khí của nó sao cậu cả sẽ sinh một đứa con trai
tiếp một đứa con trai chứ? Ân tình lớn như vậy cậu không thể không nhớ!”
Sở Thắng Lợi vừa nghe tròng mắt trừng muốn rớt ra, cuốn thuốc rẻ tiền
trong tay bốc khói lên, tàn thuốc không tiếng động rơi xuống đất.
Ông nuôi đứa con trai, còn thiếu ân tình của con trai sao?
Sở Đường thật là đứa bé ngoan, từ nhỏ đã nghe lời hơn đứa bé khác, 4-5
tuổi là có thể làm việc. Sau mấy năm càng quản lý sạch sẽ trong ngoài
nhà. Từ mười mấy tuổi cậu cũng có thể tự nuôi sống bản thân. Mỗi ngày
nhặt củi hái quả dại, vơ vét các loại đồ vật trên núi cầm đến trạm thu
mua bán. Thật ra tiền bán được cũng đủ cho cậu dùng đi học.
Nhưng mặc dù một mình Sở Đường có thể tự nuôi tốt bản thân thì thế nào? Nếu
không có ông lúc còn rất nhỏ đã chết đói. Bây giờ bảo nó nghe lời cũng
là theo lý thường. Nhưng ông không nghĩ tới Sở Từ lưu manh này lại nói
ông sinh con trai là nhờ phúc của Sở Đường?