Editor: demcodon
Từ Vân Liệt vừa nói như vậy Sở Từ lập tức
trở nên thích thú. Ngay lập tức di chuyển chiếc ghế gỗ tự nàng làm đến,
lại tìm một chiếc khăn mặt đưa cho hắn lau. Lúc này mới yên tĩnh chờ hắn nói tiếp tục.
"Lần trước tên côn đồ kia mặc dù muốn cướp tiền
của em, nhưng không thành công. Cho nên bắt giữ một ngày đã thả ra
ngoài. Lần này để cho anh nhìn thấy gã lại đang làm nghề cũ nên bắt gã
lần nữa. Lúc ở trong đồn gã biết được ý đồ của anh. Cho nên lập tức nói
cho anh biết ngày hôm qua lúc trời còn chưa tối có ba tên côn đồ ăn trộm đến thôn chúng ta. Gã cũng nói tên họ mấy người giúp gã lại, anh đã kêu người trong đồn tập trung điều tra, không chừng thật vừa khéo bắt được
tên chủ mưu." Từ Vân Liệt nói với đôi mắt cười.
Sở Từ ngạc nhiên há miệng thở dốc: "Đây cũng thật đủ trùng hợp."
"Trên thị trấn cũng không có mấy tên lưu manh. Cho nên giữa bọn họ đều biết
nhau. Nhưng chuyện này cũng không xác định. Bởi vì người nọ anh bắt cũng không biết ba tên côn đồ đến thôn làm gì. Có lẽ là một sự hiểu lầm cũng nói không chừng." Từ Vân Liệt lại bổ sung một câu.
Sở Từ cũng
không tin là sự hiểu lầm. Dù sao bình thường rất ít người ngoài đến
thôn, thường là tới nơi này cũng có chút mục đích. Hơn nữa người ngoài
ra tay, người trong thôn đồng lõa là có khả năng lớn nhất.
Có tin tức này trong lòng Sở Từ thả lỏng một nửa tâm, rất hào khí mời Từ Vân Liệt ở lại ăn cơm chiều.
Từ Vân Liệt cũng không khách khí, một người viết một người nói với Sở Từ,
rất hợp nhau. Sở Đường ở bên cạnh không dám chen miệng vào. Cuối cùng
dứt khoát đi nhà họ Từ mời Từ Nhị đến, xem như dùng để nhắc nhở Từ Đại
một chút, miễn cho hắn và chị quên chênh lệch thân phận.
Sở Đường làm em trai cũng chua xót trong lòng, nhưng lại tự làm tự chịu. Cho nên trong lòng muốn cũng không dám nói, chỉ có thể lén lút động tay chân
một chút.
Nhưng tay chân nhỏ bé này căn bản sẽ không được hai người Sở Từ và Từ Đại để ở trong lòng đi.
"Ngày hôm qua tôi đã muốn hỏi mấy người. Sở Từ, cô... tại sao biết viết chữ?" Thật lâu sau, Từ Nhị bị bỏ qua mới kiên trì nói.
Y rất để ý anh em Sở Đường này, cũng hiểu được Sở Từ là người rất tốt.
Cho nên đánh tâm nhãn muốn trở thành bạn bè với hai chị em cô. Nhưng y
cũng biết mình gây tổn thương rất lớn cho Sở Từ. Cho nên nếu không Sở
Đường mời thì y căn bản cũng không dám chủ động đến cửa.
Về phần
chuyện Sở Từ biết viết chữ làm y rối rắm cả đêm. Trong khoảng thời gian
ngắn, mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Ngày hôm qua sau khi trở về nhà họ
Từ, y mới nhớ đến Sở Từ ở ngay trước mặt y viết xuống gì đó. Nhưng anh
cả khẳng định cũng không biết rõ lắm. Cho nên y không mở miệng. Hôm nay
lại xảy ra chuyện lớn như vậy y càng không cơ hội hỏi Sở Đường.
Sở Đường hơi sửng sốt: "Tớ chưa nói với cậu hả?"
Từ Nhị cười khổ lắc đầu: "Không có."
Sở Đường ở trước mặt y nói không ít chuyện về Sở Từ. Ví dụ như: cô biết
đan, biết khắc gỗ, nhận biết dược liệu. Thậm chí còn thường nói cô biết
rất nhiều thứ. Nhưng mỗi lần vừa mở miệng sẽ nói liên tục cuộc sống hằng ngày của hai chị em, làm cho y cũng không có bao nhiêu tâm tư muốn
nghe. Trong lòng càng cảm thấy bởi vì Sở Từ là chị cậu. Cho nên Sở Đường mới có thể cảm thấy cô ưu tú như thế.
Cho đến ngày hôm qua lúc
Sở Từ tự tay viết chữ thì y mới phát hiện. Những chữ cô viết ra rất khí
khái, còn đẹp hơn y và Sở Đường!
"Chị của tớ trước kia nhặt được không ít sách, tự học thành tài!" Sở Đường hơi kiêu ngạo.
Từ Nhị hơi sửng sốt, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Sở Từ, đồng thời trong lòng
còn hơi khó hiểu. Nếu cô biết nhiều như vậy, tại sao trước kia danh
tiếng tệ như vậy? Sở Đường dù sao đã từng ở bên thôn nam kia, không hiểu biết nhiều quá khứ của Sở Từ cũng không so với cậu. Y nhớ rõ lúc mình
còn rất nhỏ đã cùng bạn cùng tuổi khi dễ Sở Từ. Khi còn nhỏ y rất nhát
gan, không dám vô giúp vui. Nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ cô bị người khi
dễ.
Những người đó chửi cô mập, chửi cô ngu, chửi cô là ăn xin.
Nhưng từ trước đến nay cũng không thấy cô hé răng qua. Bình thường càng
là lôi thôi lếch thếch, làm việc không câu nệ tiểu tiết, làm người cố
chấp...
Nếu không bởi vì những ký ức này, y cũng không đến mức có ý kiến lớn với Sở Từ như vậy, càng không đến mức sẽ bởi vì kết thành vợ chồng với cô mà không cam lòng như thế.