Editor: demcodon
Từ Vân Liệt cũng không khách khí với Sở Từ.
Sau khi cầm tiền lập tức bước đi, rất nhanh mây đen trên bầu trời càng
nặng. Trong không khí tràn ngập một luồng hơi nước, không quá hai tiếng
đã to mưa tầm tả, hương vị bụi đất trong chớp mắt tiêu tan không ít.
"Chị à, chị nói rốt cuộc tên trộm này là ai? Có thể là người trước đây luôn
trộm đồ và bắt chị cõng tội hay không?" Sở Đường mở miệng hỏi.
Sở Từ lắc đầu.
Trước kia thôn dân sẽ không thường xuyên bị trộm đồ, cũng chỉ là ngẫu nhiên
mất vài món thôi. Chỉ là bởi vì danh tiếng cô không tốt. Cho nên mỗi khi người khác mất đồ sẽ ăn vạ trên đầu cô. Huống chi khi đó nguyên thân
căn bản sẽ không đi giải thích. Cho nên ở trong mắt người khác mới xem
như là cam chịu.
Kỳ thật cẩn thận suy nghĩ. Nếu thật sự ăn trộm
đến ban ngày, tại sao mỗi lần chỉ trộm mấy thứ không quan trọng? Thỉnh
thoảng có gà vịt biến mất, chỉ sợ cũng đều là chồn xuống núi kiếm ăn mà
thôi, chưa chắc là người làm.
"Lần này ăn trộm khẳng định là người trong thôn, hơn nữa sẽ không chỉ có một." Sở Từ mở miệng nói.
Sở Đường vừa nghe sợ hãi, vội vàng nói: "Chị, tại sao nói như vậy? Chẳng lẽ chị biết là ai?"
"A Đường, nếu em là ăn trộm dám một mình mạo hiểm đi hơn mười nhà ăn trộm
đồ không? Cho dù mọi người đều ở ngoài ruộng, cũng chưa chắc sẽ không có trẻ con ở nhà..." Sở Từ dừng một chút cười nói: "Đối phương rất hiển
nhiên là xác định người lớn trẻ con cũng không ở nhà. Thậm chí hẳn là có người giúp trông chừng. Còn nữa, người trông chừng rất quen thuộc với
tình hình trong thôn. Em nghĩ xem, trong thôn chúng ta cũng có một ít
gia đình gần nhau, bên cạnh mấy gia đình này cũng nhà nhà sát nhau. Nếu
là người xa lạ, không có khả năng ở trời tối còn có thể biết được đường
chính xác."
Trong thôn có rất nhiều nhà đều giống nhau. Cho dù
khác chi tiết, nhưng hơn nửa đêm người bình thường cũng nhìn không thấy, cũng chỉ có người hàng năm sống ở trong thôn mới có thể phán đoán chuẩn xác. Tất nhiên, nếu như có người trước đó đã cẩn thận kể qua tình huống trong thôn vậy thì khác.
Nhưng việc như thế này cũng có thể khẳng định, trong ăn trộm tất nhiên có một thôn dân đồng lõa.
"Chị nói rất có đạo lý. Nếu không có người trông chừng. Cho dù tên ăn trộm
lớn gan cũng có khả năng sẽ bị phát hiện. Dù sao chính là hơn mười gia
đình, không phải số ít." Sở Đường buồn bã lập lại một lần.
Nhưng
hai chị em bây giờ nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng. Dù sao ở nhà cũng
không có cách tìm được kẻ hiềm nghi. Cho dù biết ăn trộm chính xác cũng
không có chứng cứ. Hơn nữa lời nàng nói các thôn dân căn bản không tin.
Cho nên chuyện này vẫn giao cho Từ Vân Liệt đi xử lý tương đối ổn thỏa.
Mà nàng phải làm chính là nghĩ cách cải thiện danh tiếng của mình. Đồ vật
kiếp trước am hiểu không thể dùng trong kiếp này. Cho nên có thể lợi
dụng cũng chính là năm hạng mục kỹ năng trong sách Phúc Duyên.
Nấu nướng, may vá, thủ công mỹ nghệ, dược lý và dưỡng sinh; tính lại cũng
chỉ có hạng mục dược lý này có thể tạo phúc cho mọi người.
Trong
khoảng thời gian này nàng cũng học được không ít tri thức dược lý. Dù
sao mỗi ngày đều có lên núi, các loại thảo dược hoang trên núi nhiều đếm không xuể. Mỗi một loại sách Phúc Duyên đều sẽ ghi lại càng giải thích
tỉ mỉ và đưa ra một số đơn thuốc phù hợp giúp nàng. Bởi vậy bây giờ nàng cũng có thể trị một số bệnh đau nhẹ.
Bệnh cảm mạo phát sốt gì đó thôn dân không có khả năng để cho một con bé như nàng chạm vào. Có rất
nhiều bác sĩ và y tá trong trạm y tế. Cho dù không cần tiền thì người
khác cũng sẽ không tìm nàng giúp đỡ. Cho nên nàng chỉ có thể bắt tay vào làm một ít nhỏ.
"Chị, chị đang nghĩ chuyện gì vậy? Cả người đều
ngẩn người, sẽ không phải còn đau lòng vì chuyện của Từ Nhị chứ? Chị đã
thả cậu ta đi, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng. Chuyện lần này đều do em lỗ mãng. Chờ tương lai em có thể kiếm được tiền nhất định sẽ tìm một
gia đình tốt hơn cho chị." Sở Đường ở bên cạnh mở miệng nói.