Sở Từ xem mùi ngon, Sở Đường ước gì có thể vỗ tay
trầm trồ khen ngợi. Mà Tôn Bách Linh cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu
hai nhà họ Hoàng nói: "Em cũng coi như là trụ cột nhà chúng ta. Nhưng
hôm nay em trở về đã làm chuyện gì? Em chạy xe đạp là của hồi môn chị
mang đến đi ra ngoài, trở về xe đã bị em bán, tiền cũng không đưa cho
chị giữ, có phải thế không?"
Sắc mặt Hoàng Kiến Tân hoảng hốt.
Hắn trở về thì mẹ nói cho gã lương thực không còn, còn nói toàn bộ tiền
trong nhà dùng làm đám cưới cho anh cả. Thậm chí còn thiếu nợ bên ngoài
1000 đồng. Mặc dù Tôn Bách Linh vào cửa, nhưng hai mẹ con vẫn cảm thấy
trong lòng hơi bất an. Sau khi suy nghĩ đã đi bán xe đạp trước. Dù sao
cũng không cần dùng, có thể lấp trước lỗ thủng lớn này một chút.
Xe bán cho là thân thích trên thị trấn. Bởi vì là mới cho nên giá cũng coi như không thấp, cầm về 140 đồng.
"Trong nhà không phải không có tiền sao?" Sắc mặt Hoàng Kiến Tân cứng ngắc.
"Không có tiền em cũng không thể lấy của hồi môn của chị! Trộm lớn trộm nhỏ
cũng là trộm. Tự mẹ đi hỏi mọi người xem là con gây chuyện hay là hai
đứa nó sai?" Tôn Bách Linh gân cổ lên nói tiếp.
Giọng của cô vốn
dĩ còn to hơn dì Hoàng, giận lên càng là người thân không nhận, giọng to giống như loa phát, mọi người đều nghe được rõ ràng.
"Chị, trước kia chị luôn nói chuyện mình trộm đồ là bị người oan uổng. Khi đó em
còn không tin, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tin. Lần trước chị Hương Như
đánh mất vòng tay, dì Hoàng còn nói là chị làm. Ai biết trộm chính là
người trong nhà, kết quả lần này lại..." Sở Đường nhất thời đã mở miệng.
Giọng cậu không lớn, nhưng hiện tại bị Tôn Bách Linh vừa rồi ầm ĩ khắp nơi im lặng, mọi người đều nghe được rõ ràng.
"Họ Sở kia! Mày vừa mới nói cái gì đó? Tụi bây có phải không muốn sống yên
với tao hay không?" Dì Hoàng cũng nghe, ánh mắt nhìn Sở Đường như là
nhìn kẻ thù giết người.
"Dì Hoàng, tôi đang nói sự thật. Trước đó dì nói chị tôi trộm vòng tay, nhưng bây giờ vòng tay này đang đeo trên
tay chị dâu mới, cũng chứng minh lúc trước là Hoàng Lan trộm sau đó oan
uổng chị của tôi. Đúng lúc thừa dịp mọi người có mặt cũng minh oan cho
chị tôi, miễn cho sau này cái chậu phân gì mất cũng chụp lên đầu chị ấy. Cho rằng chúng tôi không ba không mẹ dễ bị khi dễ." Sở Đường vẫn cười
hì hì như cũ, nhìn qua giống như thanh niên tốt vô hại.
Sắc mặt dì Hoàng cứng ngắc.
Hoàng Lan đã bắt đầu co rút: "Mẹ, con không trộm, con không phải ăn trộm, là mẹ kêu con đi lấy, căn bản không tính trộm..."
"Em Tiểu Lan à, lấy mà không cho phép chính là ăn trộm. Em đừng tưởng rằng
mẹ thương em thì em có thể để cho bà gánh tội thay em! Bà là một trưởng
bối, không đáng làm ra loại chuyện này!" Tôn Bách Linh cắn chết Hoàng
Lan không buông.
Người nhà họ Hoàng là loại người gì trong lòng
cô đều rõ ràng. Chính là bởi vì như vậy, hôm nay mới muốn lợi dụng cơ
hội này đủ ra oai phủ đầu, miễn cho sau này hai đứa em này muốn làm gì
ai cũng không ngăn cản được.
Về phần mẹ chồng này... con gái nếu đều bị bà bắt chẹt thì bà cũng chỉ là con hổ giấy, cắn người không được.
Dì Hoàng cắn chặt răng, bà cũng không thể thừa nhận thật sự là mình yêu
cầu, đến lúc đó mọi người chỉ biết nói thượng bất chính hạ tắc loạn.
Thậm chí còn có thể làm cho bà hoàn toàn không có tự tin ở trước mặt con dâu.
"Lấy trang sức thật sự là Tiểu Lan không đúng. Nhưng Kiến
Tân cũng là vì muốn tốt cho nhà này, nghĩ con đã là người nhà chúng ta,
hẳn là không cần tính toán chi li mới có thể bán xe đạp. Con đừng trách
nó." Dì Hoàng nói tiếp.
Hoàng Lan càng oan ức: "Mẹ!"
"Câm
miệng! Xin lỗi chị dâu con đi! Chị dâu con không phải người không phân
rõ phải trái, sẽ tha thứ cho con!" Dì Hoàng vội vàng hét lên một câu.