Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 77: NO77




Editor: Mai Tuyết Vân

Không biết từ khi nào, Mặc Doãn Cuồng mở mắt ra, anh phát hiện bản thân không giống lúc trước, cũng không sờ được vào thân thể mình. Nhưng hoàn cảnh này khiến anh cảm thấy quen thuộc, vì sao lại quen thuộc chính anh cũng không biết. Anh chỉ nhớ mình ở Ma giới đã chết rất lâu về trước.

Không biết vì sao có ý thức, không hiểu sao lại cảm thấy nơi này rất quen thuộc. Anh luôn thả mình theo gió, mãi đến ngày hôm đó, mưa sao băng xuất hiện. Anh phát hiện bản thân dần thực thể hóa, cảm giác này khiến anh rất vui vẻ.

Nhưng trên thế giới lại xuất hiện một loại quái vật, chuyên đi ăn thịt người. So với ma vật cấp thấp nhất ở Ma giới còn không bằng, thân thể thối nát, tanh tưởi, lại còn ăn thịt người.

Mặc Doãn Cuồng rất ghét thứ thấp kém ấy, nhưng hắn phát hiện trong đầu bọn chúng có một thứ chứa năng lượng, mà năng lượng này lại có thể giúp được hắn.

Để chứng minh suy nghĩ ấy, hắn giết một con zombie cấp thấp, lấy thủy tinh thể trong đầu nó. Mãi như thế đến khi anh gặp một cô gái, cô gái này khiến anh có một cảm giác quen thuộc. Hơn nữa trên người cô ấy có thứ mà anh cần tìm.

Trấn nhỏ gần căn cứ thủ đô, vì có đoàn người xa lạ đến, Nguyên Ưng nhìn vết thương của Lưu Minh ngày càng nặng. Sợ có chuyện không hay, không còn cách nào khác, Nguyên Ưng chỉ có thể đưa Lưu Minh đến tầng hầm.

Đêm đã dần khuya, Lưu Minh bị trói chặt, vẻ mặt càng ngày càng dữ tợn. Nước suối đã hết, thấy Lưu Minh sắp tỉnh lại, điều này khiến Nguyên Ưng không yên tâm.

Tiểu đội đến trấn nhỏ, ngoại trừ vài dị năng giả, còn lại đều là người thường. Lúc trước, hình như vị đội trưởng dị năng phái ra hai dị năng giả gác đêm ở cửa. Còn những người khác đã an toàn nghỉ trong phòng. Nghĩ đến việc ngày mai vào được căn cứ thủ đô, nên bọn họ đều vui vẻ ngủ không yên.

Bạch Nhược Oánh đã đến trấn nhỏ, đây là nơi cuối cùng cô tìm kiếm, trong lòng cô âm thầm cầu mong, hy vọng hai người này sẽ ở đây. Nếu không cô thật sự không biết mình phải làm gì. Cô kiềm nén sự mệt nhọc, thả thần thức ra đã nhanh chóng nhìn thấy tiểu đội trong nhà dân. Bên trong cũng không có Lưu Minh và Nguyên Ưng, cô không để ý đến, là trực tiếp bỏ qua.

Đúng lúc này, một trận sóng tinh thần tiến về phía Bạch Nhược Oánh, đây là cái gì, zombie dị năng, còn là cấp bốn nữa?

Lưu Minh đã tỉnh lại, anh thoát được dây trói quanh người, đứng thẳng trước mặt Nguyên Ưng. Cơ thể xám ngoét không xảy ra tình trạng hư thối, nhưng đôi mắt lại biến thành màu xám.

Nhìn thấy Lưu Minh như vậy, Nguyên Ưng đau lòng muốn chết, trong ánh mắt của Lưu Minh không hề có anh. Nhưng Nguyên Ưng không hề sợ hãi hay chán ghét, anh chỉ hối hận và đau lòng. Lưu Minh vẫn đứng thẳng nhìn anh, không nhúc nhích.

Bất chợt, Lưu Minh há miệng gầm rú với Nguyên Ưng, khi Lưu Minh mở miệng Nguyên Ưng nhìn thấy những chiếc răng nhỏ đã biến thành sắc bén. Thật ra Nguyên Ưng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nếu Lưu Minh thật sự biến thành zombie, vậy anh và cậu ấy sẽ cùng nhau chết.

Nhưng tưởng tượng thì đẹp còn hiện thực thì tàn nhẫn. Nhìn Lưu Minh đã biến thành zombie, anh phát hiện mình không có cách nào ra tay.

Mọi người đều chưa đi ngủ, tiếng zombie gào thét đã khiến tiểu đội chú ý. Mọi người đều lo lắng đề phòng, vừa rồi nơi này không có zombie, đang xảy ra chuyện gì vậy. Bạch Nhược Oánh nghe tiếng thì nhìn lại, khi cô nhìn rõ zombie cấp bốn kia lại sợ ngây người. Đó chính là Lưu Minh, Bạch Nhược Oánh cảm thấy lửa giận tràn ngập cơ thể.

Nguyên Ưng nhìn Lưu Minh, anh đưa tay lên rồi bỏ xuống, cứ thế lặp đi lặp lại, bản thân không thể động thủ, một khi đã như vậy...Cứ để Lưu Minh giết chết anh đi, sau đó Nguyên Ưng nhắm hai mắt lại.

Lưu Minh biến thành zombie nhìn Nguyên Ưng trước mặt, anh hít một hơi, con người thật thơm, anh rất muốn ăn. Nhưng không biết có phải do tác dụng của nước suối trong không gian của Bạch Nhược Oánh hay không, mà zombie đã phát triển trí tuệ. Trí lực của Lưu Minh so với zombie cấp bốn còn cao hơn.

Zombie Lưu Minh nhìn Nguyên Ưng, anh là ai vậy, hình như là đồ ăn, nhưng vì sao bản thân anh cảm thấy, có một cảm giác không muốn ăn anh ấy, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này zombie Lưu Minh cảm thấy bản thân rất phiền, nhưng thôi không ăn anh ấy. Bên ngoài còn nhiều đồ ăn để anh từ từ hưởng thụ. Suy nghĩ thế, Lưu Minh mừng rỡ, anh vung tay lên, một cái cột băng đã phá nát cửa tầng hầm. Dùng sức nhảy lên, zombie Lưu Minh trực tiếp nhảy ra ngoài.

Bóng dáng Lưu Minh biến mất, Nguyên Ưng sốt ruột đuổi theo, sau đó anh cảm thấy một bóng dáng xuất hiện trước mặt mình: "Nhược Oánh!'' Cuối cùng cũng thấy rõ người trước mặt, không ngờ là Bạch Nhược Oánh. Cô đã đến vậy có phải Lưu Minh đã được cứu rồi không.

"Trước hết bắt Lưu Minh trở về đã, trong nhà dân lúc trước có một tiểu đội đóng quân, bây giờ chúng ta qua đó.'' Bạch Nhược Oánh thấy Nguyên Ưng, nghiêm túc nói.

"Được.''

Nguyên Ưng đi theo Bạch Nhược Oánh về phía nhà dân kia.

"Á!'' Một tiếng hét chói tai bất ngờ vang lên, Bạch Nhược Oánh và Nguyên Ưng nhìn nhau, nhanh chóng đi về phía nhà dân.

Lúc này, Lưu Minh đang ở trong nhà, nhìn người trước mắt, trong lòng Lưu Minh có một khát vọng ăn sạch. Nhưng trong đầu anh lại xuất hiện một giọng nói ngăn cản, điều này khiến anh rất bực mình.

Người trong nhà nhìn zombie, ôm nhau run rẩy, bao gồm cả tiểu đội trưởng. Hắn chưa bao giờ gặp phải zombie lợi hại như thế, nói thật ra đội ngũ của bọn họ cũng may mắn, một đường tới đây lại chưa từng gặp zombie cao cấp. Cho nên khi gặp zombie Lưu Minh, bọn họ cũng sợ ngây người, nhưng con zombie này không có ý muốn tấn công bọn họ.

Đúng lúc ấy, Bạch Nhược Oánh và Nguyên Ưng xuất hiện, làm bọn họ giật cả mình, nhưng khi bọn họ phát hiện đó là người, thì thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Nhược Oánh và Nguyên Ưng không để ý đến họ, bọn họ nhìn Lưu Minh, còn Lưu Minh lại dời sự chú ý lên người bọn họ. Lúc nhìn thấy Bạch Nhược Oánh, thế mà Lưu Minh lại nghiêng đầu nghi hoặc nhìn cô.

Hai người nhìn nhau gật đầu, vừa công kích vừa né tránh dẫn dụ Lưu Minh rời khỏi nhà dân. Nhìn ba cái bóng rời đi, người của tiểu đội nhẹ nhàng thở ra.

Ngày hôm sau trời còn tờ mờ sáng mọi người đã vội vã rời đi, tóm lại là sau khi xảy ra chuyện đêm qua, bọn họ bị kích động, cho nên lái xe thần tốc về phía cửa căn cứ, dọa đám lính canh cửa căn cứ giật cả mình.

Sau khi dẫn Lưu Minh rời khỏi, Bạch Nhược Oánh niệm một cái liền không thấy anh đâu. Nguyên Ưng linh ngạc nhìn cảnh này, lúc đó Bạch Nhược Oánh xoay người lại, nghiêm túc nhìn Nguyên Ưng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Đột nhiên bị đưa đến một nơi xa lạ, zombie Lưu Minh hoảng sợ. Nhưng ở đây lại khiến anh thoải mái, nên anh cũng không bất an nữa, đi đến suối Minh Nguyệt tò mò nhìn bên trong.

"Lưu Minh?" Lúc này phía sau lưng vang lên một giọng nói, Lưu Minh xoay người sang, nhìn thấy bộ dạng của anh thì kinh ngạc: "Zombie?"

Lưu Minh không hề cử động, anh cũng không biết Mặc Doãn Cuồng là ai, nếu lúc này anh còn tỉnh táo, nhất định anh sẽ nhận ra người này.

Bây giờ, Mặc Doãn Cuồng đã khôi phục toàn bộ trí nhớ, bao gồm cả kiếp trước. Lúc ấy, anh đã vô tình phát động pháp lực cuối cùng khiến Bạch Nhược Oánh sống lại, còn khiến bản thân anh vì thế mà hóa hình tái sinh.

Mặc Doãn Cuồng không biết đã xảy ra chuyện gì, bản thân ngủ say chưa bao lâu, sao Lưu Minh lại trở thành zombie rồi?

Bạch Nhược Oánh vô cùng đau đớn, trước nay luôn ở cạnh nhau, cô đã sớm coi anh như người nhà. Bây giờ anh lại trở thành zombie, sao cô không đau lòng.

Cô sẽ không bỏ rơi anh, nhất định phải dùng mọi cách cứu Lưu Minh. Nhưng làm sao để cứu anh đây? Bạch Nhược Oánh đột nhiên nhớ đến việc không gian của cô không thể chứa được nhân loại, nhưng zombie thì được ư?

Ý niệm cô vừa di chuyển, thật không ngờ Lưu Minh đã thật sự bị cô đưa vào không gian. Vì bỏ Lưu Minh vào không gian nên cô không cảm nhận được Mặc Doãn Cuồng đã tỉnh lại. Lúc này cô còn đang nhìn Nguyên Ưng, hỏi anh những chuyện đã xảy ra.