Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 51: No 51




Editor: Mai Tuyết Vân

Mọi người nhìn Bạch Nhược Oánh, thấy hơi thở khác thường của cô, rồi lại nhìn áo quần lông vẫn trắng như trước. Tất cả đều kinh ngạc, mỗi người một suy nghĩ, tản thưởng, kinh ngạc, dĩ nhiên là ghen tỵ. Ngay cả những kẻ có ý xấu muốn động đến Bạch Nhược Oánh cũng phải thay đổi suy nghĩ, thu hồi ý định của mình. Cho dù họ còn tâm tư kia, bọn họ cũng tự biết mình không có năng lực cao đến thế.

Sĩ quan quân đội nhìn Bạch Nhược Oánh như vậy, cuối cùng cảm thấy tiểu đội của cô rất xứng đáng trở thành tiểu đội cấp cao. Anh liếc nhìn Bạch Nhược Oánh, rồi lại nhìn Mặc Doãn Cuồng, khoan hãy nói, hai người này rất xứng đôi, đen trắng? Nghĩ như vậy, sĩ quan không thể không bật cười vì suy nghĩ của mình.

Ở xa, phần lớn zombie đã bị tiêu diệt, chỉ còn một ít là đang từ từ bò dậy. Vì mới bị bầy zombie quạ tấn công, hy sinh rất nhiều người trong đội, cho nên có nhiều chiếc xe để trống. Mọi người rời khỏi chiếc xe hư, đổi xe lần nữa rồi lên đường.

Ngồi trong xe, Bạch Nhược Oánh nhắm mắt lại, cảm thấy rất nhiều ánh mắt nóng bỏng nhìn mình. Có Tần Thiên, Lý Kim Quang, còn có những người khác, không ngờ, còn cả Hình Phong. Tất nhiên có chút oán hận, ghen tỵ, Thiện Lăng Băng, Phương Di. Cũng có người tán thưởng như Nguyên Ưng, Mặc Doãn Cuồng. Xe vẫn đi thẳng về phía trước, nhưng tâm tư mỗi người lại khác nhau.

Xem đồng hồ, đã là buổi trưa ngày hôm sau, đưa mắt nhìn lên, mặt trời vẫn chiếu sáng như trước, không có dấu hiệu sẽ lặn. Lúc này, Vương San San cũng tỉnh lại, dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô ta cảm thấy không khí trong xe có chút quái dị. Cô nàng cũng không dám đến gần Mặc Doãn Cuồng nữa.

Xe vẫn đi, mọi người cứ nhìn Bạch Nhược Oánh, cũng có chút mệt mỏi, huống chi, xe là các chiến sĩ quân đội thay nhau lái. Cho nên mọi người cũng không cần quá tập trung tình thần, không lâu sau, người trong xe đều nhắm hai mắt lại.

Cảm thấy bọn họ đều nhắm mắt dưỡng thần, thần thức của Bạch Nhược Oánh tiến vào không gian, nhìn ao máu, ngắm sen đỏ, hình như đã nở ra một chút. Vậy khi nào nó mới nở hết đây? Cô đoán muốn đóa hoa này nở hết phải cần rất nhiều năng lượng, vậy thì thủy tinh thể phải cao cấp hơn rồi.

Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Oánh nhớ tới khi mình giết zombie kia, zombie cấp 4 rất mạnh, nhưng vẫn không phải đối thủ của cô. Vậy thì cô không cần phải e ngại zombie cấp 4 nữa, nhưng còn zombie cấp 5 cô có thể đối phó được không?

Zombie cấp 4 đã có bắp thịt, vậy zombie cấp 5 hoặc cao hơn thì sẽ có cả da ư? Nếu vậy thì bọn chúng và con người có gì khác nhau? Không biết khi cô đối mặt với zombie cấp năm có thể giải quyết nhẹ nhàng như vậy không nữa?

Thời tiết bên ngoài kia, mặt trời vẫn luôn nhô cao, nhưng chỉ vài ngày thôi, vài ngày nữa thời tiết sẽ bình thường. Đông đi xuân đến, vạn vật hồi sinh, khi đó động vật, thực vật đều tham gia tiến hóa. Nói như thế thì cuộc sống càng thêm khó khăn, bây giờ việc duy nhất có thể đảm bảo tương lai an toàn, chính là cả nhà phải nhanh chóng tăng thể năng. Nhưng cô không biết hiện giờ người nhà ra sao rồi, chỉ là cô phải mau chóng trở về mới được. Nghĩ đến thế, cô nhìn sen đỏ một chủ rồi đưa thần thức ra ngoài không gian. 

Đoán chừng nếu đi như vậy, không lâu sau nữa sẽ đến căn cứ H, hy vọng có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ sớm, rồi trở về nhà an toàn.

Người trong xe cũng nhắm mắt dưỡng sức, có người mơ hồ ngủ mất. Lúc này, Phương Di tỉnh lại, cô ta muốn đi vệ sinh, Phương Di chỉnh sửa quần áo một chút, muốn gọi người kính dừng xe, để cô ta đi xuống. Nhưng ai ngờ khi cô ta nhìn về phía cửa đã nhất thời hét ầm lên.

Bị tiếng hét chói tai đánh thức, mọi người không vui cau mày, nhìn theo ngón tay của Phương Di, qua cửa sổ đã nhìn thấy rất nhiều zombie, có khoảng ba, bốn trăm con.

Cách rất xa cũng có thể ngửi thấy mùi vị tanh nồng trên người zombie, ánh mặt trời khiến tuyết tan, không bị đóng băng nữa, không có gì có thể ngăn cản đám zombie. Mặt trời gay gắt khiến máu xác chết bốc hơi, tạo nên một mùi hôi thối khiến người khác buồn nôn! Lúc này mọi người cảm thấy, thì ra tuyết rơi cũng rất tốt.

Binh sĩ nhìn thấy tình hình như thế, nhanh chóng lấy súng lên đạn, binh sĩ có dị năng cũng đã chuẩn bị xong. Dù sao những người trong xe đều là tài nguyên quý giá, nhiệm vụ lần này rất quan trọng.

“Cứu mạng, cứu mạng!’’ Đúng lúc ấy, phía sau bất ngờ có một chiếc xe nhỏ, trong xe có mấy người. Họ chạy phía trước zombie, nhìn thấy nơi này có xe quân đội, người trong xe hét lớn.

Mọi người đều thấy, nhưng không ai nói gì, các binh sĩ cũng không để ý đến những người này. Vì mục tiêu của bọn họ là đám zombie phía sau, trong lúc nhấy thời, tiếng súng vang lên, máu tanh và đầu người bay lên. Bên trong chiếc xe nhỏ vang lên tiếng thét chói tai, điều này khiến mọi người cau mày.

Xe nhỏ cũng đuổi kịp xe quân đội: “Các anh là quân nhân sao, mọi người muốn đi đâu, có thể đưa tôi theo được không?’’ Cửa sổ xe mở ra, bên trong có người thò đầu ra ngoài, là một cô gái nhìn chiến sĩ trên xe rồi hỏi.

Thấy cô gái điềm đạm đáng yêu, khiến người lính kia mềm lòng, nhưng chuyện này anh không thể làm chủ được, cần phải có chỉ thị của sĩ quan: “Cô chờ một chút, tôi đi báo với chỉ huy.’’ Nói xong, người lính trở vào bên trong.

Xe vẫn đi về phía trước, phía sau zombie ngã xuống từng mảng lớn, vẫn đuổi theo đoàn xe. Cuối cùng cũng cách bầy zombie rất xa, đến khi không thấy chúng nữa, người lính mới ra ngoài nói với cô gái trong xe bán tải: “Chúng tôi đi thành phố H, nhưng là làm nhiệm vụ. Mọi người muốn đi theo cũng được, nhưng thức ăn phải tự lo liệu.’’

“Được, cảm ơn anh, binh sĩ.’’ Nói xong cô gái cười nói với người trong xe, mấy người trong xe vui vẻ hẳn lên.

Không biết bọn họ là ai, nhưng chẳng ai đi quan tâm, Bạch Nhược Oánh nhìn chiếc xe đằng xa, cảm thấy không thoải mái. Nhưng cô cũng không để trong lòng, những người này là ai, đâu liên quan đến cô, sau đó cô nhắm mắt lại. Mặc Doãn Cuồng nhìn chiếc xe kia rồi cau mày, sau đó anh nhìn Bạch Nhược Oánh bên cạnh mình, cuối cùng cũng nhắm mắt lại. Thời gian trồi qua rất lâu, mọi người đều mệt mỏi, nên dừng xe, lấy đồ ra ăn. Mọi người ăn chút lương khô, nghỉ ngơi một chút rồi tăng tốc lên đường đến căn cứ H.

Cứ như vậy, hai ngày ròng rã trên đường, chiếc xe kia vẫn bám theo. Cũng không đến gần, dù là ăn cớm cũng không quấy rầy mọi người. Cho nên không ai quản trên xe là ai, dần dần đều quên mất họ. Hai ngày trôi qua, cuối cùng đêm cũng đến, mọi người vui đến mức suýt nữa khóc. Trời đã tối rồi, dù có nằm ngủ ban ngày nhưng ngủ không thể thoải mái bằng ban đêm. Đêm đầu tiên tới, mọi người quyết định tìm một nơi tốt rồi ngủ một giấc an ổn.

Không biết vì sao, khi mặt trời không lặn, thời tiết cũng càng ngày càng ấm áp. Giống như mùa xuân đã đến, mầm non ven đường cũng nẩy nở. Nói như vậy, cho dù người bình thường cũng sẽ không thấy lạnh. Đoàn xe lên đường, cuối cùng cũng nhìn thấy một khu dân cứ, mấy căn nhà bỏ trống, bốn phía không có ai, ngay cả zombie cũng không có. Mọi người thấy hoàn cảnh như vậy, trong lòng đều cảm thấy vui vẻ, tự tìm phòng cho mình rồi nghỉ ngơi.

“Cô Bạch, tôi có thể gọi cô là Nhược Oánh không?’’ Thấy Bạch Nhược Oánh xuống xe, Tần Thiên đi theo, anh ta dịu dàng nhìn cô. Nhìn anh ta, rồi lại nhìn Phương Di đố kỵ và Thiện Lăng Băng ở sau lưng. “Đội trưởng Tần, chỉ là tên thôi mà, gọi thế nào cũng được.’’

“Nhược Oánh, lần này ra ngoài, chỉ có cô và Lưu Minh, các bác vẫn khỏe chứ?’’

Nhìn Tần Thiên như vậy, Bạch Nhược Oánh không biết anh ta muốn làm gì, làm quen sao? Nhưng hình như có chút chậm: “Thật xin lỗi, vì không có thiết bị truyền tin, tôi cũng không rõ tình hình ở nhà lắm. Tôi nghĩ, bọn họ đều khỏe, dù sao cũng là căn cứ thủ đô.’’ Lúc đang nói, Bạch Nhược Oánh nhìn người đi về phía mình, Mặc Doãn Cuồng. Thấy anh nhìn Tần Thiên rồi cau mày, Bạch Nhược Oánh cảm thấy cũng không tệ.

“Tiểu Oánh, cậu làm gì ở đó vậy, mau tới đây, chúng ta chuẩn bị ăn cơm.’’ Lưu Minh gọi, Bạch Nhược Oánh nghe thấy, cô nhìn về phía Tần Thiên: “Thật xin lỗi, đội trưởng Tần, người nhà tôi đang gọi, anh có chuyện gì sao?’’

“Không có, đúng rồi Nhược Oánh, nếu như cô thiếu đồ ăn thì cứ đến chỗ tôi mà lấy. Mọi người ra khỏi nhà đã không dễ dàng gì, hai người cô và Lưu Minh cũng không mang nhiều lắm, lại ăn không nhiêu, chỗ tôi có rất nhiều.’’

“Không cần, chỗ tôi cũng có rất nhiều, đủ để bảo bối của tôi ăn no.’’ Lúc này, không biết Nguyên Ưng chạy đến lúc nào, nghe Tần Thiên nói, cũng chen vào: “Đi thôi, đừng để bánh bao nhỏ của tôi đợi lâu chứ.’’ Nói xong, Nguyên Ưng đi về phía Lưu Minh, mà lúc này Mặc Doãn Cuồng cũng tiến lên kéo Bạch Nhược Oánh rời đi. Nhìn Mặc Doãn Cuồng kéo tay Bạch Nhược Oánh, Tần Thiên cau mày, Vương San San ở xa thấy cảnh này, mắt lóe sáng.

“Này, cái tên biến thái này, ai cho anh ới chứ, tôi gọi là Tiểu Oánh, anh đến đây làm gì…” Từ xa vang lên tiếng kêu của Lưu Minh.

“Anh không thích hắn.’’ Nghe tiếng Lưu Minh và Nguyên Ưng ồn ào, Bạch Nhược Oánh lắc đầu, đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai. Bạch Nhược Oánh xoay đầu lại, vậy mà khi cô nhìn vào ánh mắt ấy, cứ như bị hút vào đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy kia vậy.

“Này, hai người nhìn đủ chưa, tôi nói nếu hai người nhìn chưa đủ thì đợi ăn cơm xong rồi tiếp tục nhìn. Hoặc nhịn không nổi thì về đi xem phòng trước đi, đừng để bánh bao nhỏ của tôi chờ sốt ruột chứ.’’ Câu nói đánh thức Bạch Nhược Oánh, đột nhiên cô không ý thức được mình đang làm gì, khuôn mặt ửng đỏ, trừng mắt nhìn Mặc Doãn Cuồng, xoay đàu đi về phía căn nhà.

Thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô, ánh mắt của Mặc Doãn Cuồng lại sâu thêm, thời khắc ấy, anh đã quyết định mình không thể chờ được nữa.

P/s: Hôm nay sinh nhật mình *tung bông, tung bong* Dù không biết viết như thế này thì có ai đọc đươc. Nhưng chỉ muốn thỏa mãn tâm trạng tự kỷ một chút thội Không cầu giàu sang phú quý, chỉ cầu hạnh phúc bình an!!!!!!