Trác Vân cũng không biết tại sao trong đầu mình lại xuất hiện ý tưởng như vậy, nhưng một khi đã xuất hiện nó tựa như một con rắn độc quấn quanh tim nàng, khiến nàng càng thêm hỗn loạn. Hình ảnh Hạ Quân Bình lạnh lùng nghiêm nghị lại dần hiện ra với vẻ mặt hờ hững, dường như cách nàng đến ngàn núi vạn sông.
Trác Vân đưa tay vuốt mặt mới phát hiện trên trán mình toàn mồ hôi lạnh, sau lưng thì đã sớm ướt đẫm, gió mát từ màn cửa chui vào, khiến nàng thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân. Dường như nàng bị bệnh, đầu nhức dữ dội, mạch chỗ Thái dương đập thình thịch.
Mỗi ngày Yến thế tử đều đi vòng quanh doanh trại mấy lần, lần này mới ra tới cổng đã thấy Hạ Quân Bình dẫn một đội lính về. Cứ thấy khuôn mặt thối kia là Yến thế tử lại nhớ đến những khổ cực mình phải chịu, nhịn không được trêu chọc hô “Hạ tướng quân!” xong nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng “Về rồi à?”
Lần trước Yến thế tử ở trước mặt mọi người kêu Hạ Quân Bình là “Bình ca nhi’ bị Hạ Quân Bình trách mắng một phen, từ đó về sau, Yến thế tử không dám kêu lung tung nữa, chỉ ‘Hạ tướng quân’ này ‘Hạ tướng quân nọ’ với đủ loại giọng điệu.
Hạ Quân Bình lạnh lùng nhìn Yến thế tử, ứng một tiếng, rồi đi lướt qua. Yến thể tử chờhắn đi được vài bước, mới giả bộ như chợt nhớ ra, nói “Đúng rồi! Mới có khách tới, ngươi có đi chào một tiếng không?”
Hạ Quân Bình xoay người nhìn Yến thế tử, không biết là đang giận hay vui.
“Muội muội của ta tới!” Yến thế tử cười ha ha nói, sau trông khuôn mặt chẳng có biểu cảm của Hạ Quân Bình thấy không thú vị, lại bổ sung “A Vân muội muội tới.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Quân Bình rốt cuộc có một chút biến đổi, tâm tình phức tạp, có vui mừng có hốt hoảng, còn cả lo lắng, há miệng một lúc lâu mới chậm rãi nói “ A Vân… tới lúc nào?”
Yến thế tử nghe vậy khá bất ngờ, vốn tưởng Hạ Quân Bình nghe xong sẽ mừng rỡ như điên, câu hỏi đầu tiên sẽ là ‘Trác Vân ở đâu?’, nào ngờ hắn lại không nhúc nhích, vẻ mặt rối rắm, thậm chí có hơi mờ mịt luống cuống, khiến Yến thế tử không thể không nghi ngờ, có phải Hạ Quân Bình đã làm điều gì có lỗi với Trác Vân hay không. diễn.đ?àn,lê.qum.'ý..,đôn Nhưng Yến thế tử thông minh không có hỏi tới, chỉ trầm giọng nói “Tới từ trưa.” rồi không nói thêm gì nữa, nheo mắt lại nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình, dường như muốn tìm ra chút manh mối gì đó.
Lúc này Ngô Nguyên Nương bỗng chạy tới, thấy hai người bèn bèn nói “Biểu ca, Hạ công tử, các ngươi mau tới xem a Vân thử đi, A Vân lạ lắm!”
“A Vân sao vậy?” Hạ Quân Bình cuống quít hỏi, ngay cả Ngô Nguyên Nương cũng có thể thấy được sự lo lắng của hắn.
Ngô Nguyên Nương lắc đầu “Ta cũng không biết, từ chiều đã thấy a Vân là lạ rồi, lúc ta ngủ thì a Vân đi ra ngoài, khi trở lại, sắc mặt rất khó coi, dáng vẻ mất hồn, ta chưa từng thấy a Vân như vậy bao giờ! Biểu ca, có phải chuyện a Bành nói lúc trưa đã dọa a Vân không?”
“A Bành nói gì?” Hạ Quân Bình nheo mắt lại, lóe lên vẻ tàn khốc. Ngô Nguyên Nương chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ, giật mình hồi lâu mới hít sâu một hơi, vỗ ngực, nói lắp “A …. A Bành nói cũng đúng, sao…. Sao ngươi lại khác quá vậy? Cứ như một người hoàn toàn khác, dọa chết ta!”
Mặt Hạ Quân Bình đột nhiên biến sắc, đi nhanh vào doanh trại, bước được vài bước, bỗng xoay người, lạnh lùng hỏi “ A Vân ở đâu?”
Ngô Nguyên Nương run rẩy chỉ về phía lều của hai người, Hạ Quân Bình hiểu ý, bước đi một mạch.
Hạ Quân Bình biết rõ mọi ngóc ngách trong doanh trại, nên chẳng mấy chốc đã tìm được lều của Trác Vân. Tới trước cửa lều hắn bỗng ngừng lại, nhìn chằm chằm tấm rèm sững người. diễln,đ;àn.lê',qu'ý.đôn Bốn phía rất an tĩnh, thậm chí hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở của nàng, nội tâm bất an dần trấn định. Hắn hít sâu một hơi, đợi cả người bình tĩnh lại mới vén rèm bước vào.
Trong lều không đốt nến, khá tối, Trác Vân nghiêng người dựa vào gường, không biết đang làm gì, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt của nàng.
“A Vân….” Hạ Quân Bình trầm mặt hồi lâu, rốt cuộc mở miệng gọi một tiếng. Hắn đợi hồi lâu, vẫn không thấy Trác Vân đáp lại, chợt khẩn trương, dừng lại không dám động, hai bàn tay lặng lẽ siết chặt nhau, lại gọi to một tiếng, nhưng vẫn không nghe nàng trả lời.
Ngủ rồi sao? Hạ Quân Bình chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Trác Vân. Bọn họ mới tách ra có hai tháng, nhưng Hạ Quân Bình lại cảm thấy như đã không gặp nhiều năm. Khuôn mặt nàng ôn hòa hơn trong trí nhớ của hắn nhiều lắm, nhất là vào lúc ngủ, đôi mắt sáng ngời nhắm lại, chỉ còn một đường dài hơi hếch lên, lông mi đen nhánh bao trùm mí mắt, có một vẻ đẹp khó nói thành lời.
Hạ Quân Bình vô thức đưa tay chạm vào má Trác Vân, má nàng mềm mại và nóng bỏng…. nóng bỏng? Hạ Quân Bình cuống quít ôm Trác Vân ngồi dậy, kéo chăn đắp kín cho nàng, kêu “A Vân, a vân, nàng sao vậy?”
Trác Vân mơ màng mở mắt ra, thấy rõ là Hạ Quân Bình, lo lắng hỏi, “Bình ca nhi?”
“Nàng bệnh rồi!” Hạ Quân Bình nói nhỏ “Thời tiết lạnh như vậy, sao ngủ mà không đắp chăn?”
“Ta…. Ta không ngờ mình lại ngủ thiếp đi.” Trác Vân cúi đầu, giấu đi toàn bộ cảm xúc, qua một lúc lâu, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn mắt Hạ Quân Bình nói “Chàng cười một cái đi!”
“Sao?” Hạ Quân Bình sững sờ, rồi chợt đoán ra điều gì, thầm hốt hoảng, nhưng ngoài mặt vẫn trấn định, “Nàng đang bệnh, ta cười sao nổi?”
“Chàng cười một cái đi!” Trác Vân nhìn chằm chằm vào Hạ Quân Bình, kiên quyết nói, để lộ sự lo lắng trên gương mặt đang sốt đỏ bừng mà chính nàng cũng không hề hay biết “Chàng cười một cái đi!”
Hạ Quân Bình đành mở miệng cười một cái, xong lại cảm thấy không đủ, bèn lại gần hôn Trác Vân một cái lên mặt, sau đó vùi đầu vào cổ nàng, dịu dàng hỏi “A Vân sao vậy? Nàng bệnh rồi làm sao ta cười nổi, ngốc quá!”
Trác Vân thấy sắc mặt Hạ Quân Bình vẫn như thường, cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều, day day huyệt Thái dương, dúi đầu vào ngực hắn, buồn buồn đáp “Nhức đầu.”
“Để ta đi gọi quân y.” Dứt lời, Hạ Quân Bình định đứng dậy đi nhưng eo còn chưa thẳng đã bị Trác Vân níu lại, “Đừng đi…” nàng ấp úng nói “Ta không sao, ngủ một giấc là khỏe thôi. Ta không muốn gặp người lạ.”
Hạ Quân Bình do dự một chút, rồi ngồi xuống lại, ôm chặt Trác Vân vào lòng, hôn nàng một cái, dịu dàng nói “A Vân học làm nũng từ lúc nào vậy?!”
Trác Vân không lên tiếng, tiếp tục dụi đầu vào ngực Hạ Quân Bình.
Trác Vân không biết mình đã ngủ mất từ lúc nào, khi tỉnh lại, chỉ thấy đói bụng kinh khủng. Hạ Quân Bình vẫn duy trì tư thế ôm nàng như lúc đầu, cơ hồ chưa từng nhúc nhích. Thấy nàng tỉnh, hắn mới xê dịch cánh tay đã sớm cứng còng, hỏi nhỏ “Đói bụng rồi phải không?”
Trác Vân gật đầu “Buổi trưa chỉ gặm hai cái bánh bao.”
“Để ta kêu người chuẩn bị chút gì cho nàng ăn.” Hạ Quân Bình vừa xoa tay, vừa đứng lên, sau đó đưa tay nhéo mặt Trác Vân một cái, gật đầu nói “Ừ, có vẻ khá hơn nhiều rồi.”
“Khỏe hơn rồi!” Trác Vân vừa nói vừa nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình, “Ta nghe thế tử nói, chàng thay đổi rất nhiều.”
Hơi thở của Hạ Quân Bình bỗng chậm lại, nhưng ngoài mặt vẫn trấn định đáp “Bọn họ cứ xem doanh trại như vương phủ, cả ngày cà lơ phất phơ, nếu ta không quản thúc nghiêm khắc, mấy người bọn họ sẽ hủy cả doanh trại mất. Bình thường không lo cố gắng, sau này ra chiến trường chỉ tổ gây cản trở thêm, nếu bọn họ có mệnh hệ gì, về Nghi Đô ta biết ăn nói thế nào với vương gia đây?”
Hạ Quân Bình nói những lời này nghe rất có lý, nhưng Trác Vân nhận thấy rõ ràng vẻ cứng ngắc và khẩn trương trên mặt hắn. Có điều nàng cũng không tiếp tục hỏi tới, gật đầu cười nói “Ta đói lả rồi!”
Hạ Quân Bình thở dài một hơi, cười cười với Trác Vân rồi xoay người bước ra khỏi lều. Hắn vừa ra cửa, bỗng nhớ tới điều gì, vội lộn về, chỉ hé đầu lộ vào, nhìn Trác Vân, trịnh trọng nói “A Vân, thấy nàng đến, ta rất vui!”
Gió lạnh thổi qua khiến đầu óc Hạ Quân Bình tỉnh táo không ít. Hắn dùng sức lắc đầu, cố rũ hết toàn bộ cảm xúc ngổn ngang đi, đè xuống tất cả nhưng mâu thuẫn rối rắm, và cả vô số cơn ác mộng quấn quanh hắn mấy ngày nay.
Hạ Quân Bình thầm nghĩ, nếu sớm biết thấy Trác Vân có thể khiến hắn tĩnh tâm lại, thì hắn đã viết thư dụ nàng tới đây từ lâu rồi. Thật may là nàng đã tới.
Hạ Quân Bình vào nhà bếp lấy chút đồ ăn, trên đường gặp về lại gặp Mạnh Vân. Mạnh Vân ngạc nhiên nhìn đồ ăn trong tay Hạ Quân Bình hỏi “Hạ tướng quân chưa ăn cơm tối?”
Hạ Quân Bình cười cười, “A Vân không khỏe, bỏ lỡ mất cơm tối. Không ngờ hôm nay nhà bếp có hầm cháo, a Vân thích nhất món này!” Dứt lời, gật đầu với Mạnh Vân một cái rồi bước đi.
Mạnh Vân chưa từng thấy Hạ Quân Bình cười rực rỡ như vậy bao giờ, nhất thời mất hồn, chờ phục hồi lại tinh thần thì Hạ Quân Bình đã vào lều, chỉ loáng thoáng nghe tiếng “…. A Vân, dậy ăn cơm…”
Mạnh Vân cuời tự giễu, xoay người bước đi.