Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ

Chương 87




Chương 87


Diệp Vấn nhướn mày: “Ở lại?”


Diệp Vãn Tình nói tiếp: “Chúng ta ở lại làm lễ cầu phúc cho mẹ, Vô Bì đại sư đã đồng ý rồi.”


Diệp Vãn Tình vừa dứt lời thì tăng nhân trẻ tuổi lúc nãy lại đến, y ôn hòa nói: “Các vị thí chủ, mời các vị đi theo tiểu tăng đến dịch quán”


Chùa Thiên Tự là một ngôi chùa lớn, hàng năm có rất nhiều người từ phương xa đổ về bái phật, mặc dù dưới chân núi có nhiều khách điếm nhưng hơn năm trăm bậc thang cũng không phải dễ đi như vậy, thế nên trong chùa đã xây thêm rất nhiều phòng để tiếp những vị khách từ phương xa tới.


Diệp Vấn nghe tăng nhân trẻ tuổi kia nói vậy, lại nhìn Diệp Vãn Tình, gật đầu nói: “Làm phiền rồi”


Sau đó cả bốn người đi theo tăng nhân kia đến dịch quán trong chùa, sau khi sắp xếp xong xuôi, tăng nhân kia lại nói cho bọn họ biết về thời gian ăn cơm rồi mới cáo từ rời đi.


Diệp Vấn cho A Sơn và Hải Đường lui ra trước, đóng cửa lại rồi mới hỏi Diệp Vãn Tình: “Tình nhi, Vô Bì đại sư nói thế nào?”


Tất nhiên Diệp Vãn Tình không thể nói thật cho Diệp Vấn biết, nàng bịa chuyện nói: “Vô Bì đại sư bảo con là người được thiên đạo lựa chọn, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được.


Còn vì sao lại chọn nữ nhi thì…đại sư bảo thiên cơ bất khả lộ.”


Diệp Vấn nhíu mày, tuy chuyện này có vẻ vô cùng hão huyền nhưng nó lại là sự thật, trước mắt xem ra đối với Diệp Vãn Tình mà nói thì chỉ có lợi chứ không có hại.


Trầm ngâm một hồi, Diệp Vấn hỏi tiếp: “Con thực sự muốn ở lại đây?”


Chuyện câu phúc không phải là chuyện ngày một ngày hai, Diệp Vấn vốn định sau khi Diệp Vãn Tình xuất giá thì hắn cũng sẽ nương nhờ cửa phật, dành cả đời còn lại để tụng kinh cầu phúc cho Vương Lan.


Ít thì cũng phải đủ năm trăm ngày.


Diệp Vãn Tình nhỏ giọng nói: “Cha, ở núi Vô Danh này có rất nhiều loại dược thảo không thể tìm thấy ở bên ngoài, con ở lại đây là muốn tìm dược thảo chế thuốc.


Chuyện này con đã xin phép Vô Bì đại sư rồi”


Vô Bì đại sư còn là trụ trì của chùa Thiên Tự, được Vô Bì đại sư đồng ý mới có thể ở lại trong chùa lâu dài.


Diệp Vấn vẫn luôn canh cánh vết thương của con gái, nghe vậy liền gật đầu: “Vậy được rồi, chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian.”


Sáng hôm sau Diệp Vấn phân phó A Sơn và Hải Đường xuống núi đem hành lý của bọn họ lên, không ngờ tăng nhân trong chùa lại chủ động giúp đỡ.


Những tăng nhân này đều rất vạm vỡ, là người canh gác trong viện của Vô Bì đại sư, năm trăm bậc thang với bọn họ mà nói chỉ là chút chuyện nhỏ, thế nên chỉ trong một buổi sáng tất cả hành lý của bốn người đều đã được sắp xếp xong.


Diệp Vấn viết một bức thư về cho lão phu nhân, báo rằng hản và Diệp Vãn Tình sẽ ở lại đây hai năm cầu phúc cho Vương Lan, đến lúc Diệp Vãn Tình trở về đã mười bảy, cũng vừa lúc mãn tang.


Lão phu nhân nhận được thư thì vô cùng tức giận, bà ta giận Diệp Vấn thể mà lại giành hai năm trong chùa tụng kinh cầu phúc cho con đàn bà đó, lại càng giận Diệp Vấn đem Diệp Vãn Tình theo.


Hai năm, chỉ hai năm nữa Diệp Vãn Tình và Cố Thừa Duệ sẽ thành hôn, đáng ra Diệp Vãn Tình phải ở đây, tranh thủ mà bồi dưỡng tình cảm với Cố Thừa Duệ mới phải! Thế mà lại đi lên núi phí thời gian tụng kinh cầu phúc cho một người đã chết! Lỡ như trong hai năm này Cố Thừa Duệ vừa mắt ai thì…


Lão phu nhân càng nghĩ càng tức, tuy Cố Thừa Duệ đã nói rõ sẽ không hủy hôn, nhưng lòng dạ nam nhân là thứ dễ thay đổi, ai mà biết trong hai năm sẽ xảy ra chuyện gì.


Lão phu nhân trầm mặt: “Ngu xuẩn!”


Tin này rất nhanh đã đến tai mọi người, Nhược Tuyết không ngờ rằng Diệp Vãn Tình sẽ đi lâu thế, ban đầu có chút hốt hoảng vì Diệp Vãn Tình đi xa lâu như thế mà không mang theo nàng ta.


Điêu này đã tỏ rõ rằng nàng ta đã bị Diệp Vãn Tình vứt bỏ, nhưng Nhược Tuyết rất nhanh đã bình tĩnh lại, đây không phải là cơ hội của nàng ta đấy sao? Bây giờ nàng ta đã làm phật ý Diệp Vãn Tình, cơ hội được đi theo đến vương phủ là vô cùng nhỏ, vốn là nàng ta còn định sau khi Diệp Vãn Tình gả đi sẽ theo chân nàng vào vương phủ.


Rồi mới tìm thời cơ câu dân Cổ Thừa Duệ, nhưng có lẽ nàng ta có thể tiến hành sớm hơn dự định.


Nhược Tuyết đi đến trước gương đồng, nhìn ngắm khuôn mặt trong sáng thuần khiết của mình trong gương, không biết do duyên phận gì, nhưng gương mặt này giống như y gương mặt của nàng ta ở kiếp trước.