Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ

Chương 73




Chương 73


Hải Đường dùng thân mình tiếp đất, cố gắng bảo vệ túi đồ trong tay an toàn, nàng không kịp nghĩ làm sao A Hùng lại xuất hiện ở đây, chỉ liều mạng hô: “Mau đuổi theo! Trong cái hầu bao đó có vật rất quan trọng…


A Hùng do dự liếc qua Hải Đường nói: “Cô ở yên đây đợi ta”


Nói xong thì dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo tên trộm.


Hải Đường lo lắng ôm bọc đồ đợi A Hùng quay lại, càng nghĩ nàng càng cảm thấy lo lắng xen lẫn hối hận, sao lúc nãy nàng lại kêu A Hùng đuổi theo chứ, lỡ A Hùng có chuyện gì…


Nhưng trong hầu bao đó có di vật mà mẹ để lại cho nàng…


Cuối cùng trong sự chờ đợi dằn vặt của Hải Đường, A Hùng mang một cái đầu đẫm máu trở về, tên này dường như chẳng biết đau, còn cười hề hề đưa hầu bao cho Hải Đường: “Ta lấy lại được rồi, cô xem có mất thứ gì không?”


Hải Đường cẩn thận xử lý vết thương trên đầu cho A Hùng, trong lúc đuổi theo A Hùng gặp thêm hai đồng bọn nữa của tên trộm kia, một đấu ba không tránh khỏi lúc sơ hở nên đã bị một tên trong số đó dùng gậy gỗ đập vào đầu.


Nhưng A Hùng đã né kịp, chỉ là bị phần sắc nhọn trên thân gỗ cào cho rách da chảy máu nên nhìn mới hơi ghê một chút thôi.


A Hùng tính nói không sao, nhưng thấy Hải Đường lo lắng sắp khóc thì hắn lại im lặng để nàng lôi về Diệp phủ băng bó vết thương.


Băng bó xong, Hải Đường mới thở phào một hơi, may mà vết thương không nặng.


Hải Đường nói: “Băng bó xong rồi, huynh chú ý mấy ngày tới đừng để vết thương dính nước hay dính mồ hôi”


A Hùng gật gật đầu, lúc này hai người đang ở trong phòng của A Hùng, nhớ lại chuyện hôm trước, Hải Đường vốn dĩ còn rất tức giận nhưng hôm nay A Hùng liêu mình giúp nàng lấy lại hầu bao thì nàng đã hết giận.


Chỉ là vẫn rất khó xử…Hải Đường nghiêm mặt nói: “Vậy ở đây không có chuyện gì nữa, ta về trước đây, tiểu thư vẫn còn đang đợi…


A Hùng nắm lấy cổ tay Hải Đường, thốt lên: “Đừng đi!”


Hải Đường thấy hắn lại động tay động chân, trong lòng lo sợ hẳn sẽ lại làm chuyện giống hôm trước, nàng không khỏi tức giận: “Mau buông ta ra!”


A Hùng vội vã buông Hải Đường ra, lắp bắp nói: “Cô đừng hiểu lầm, ta…ta không có ý xấu…ta…ta có chuyện muốn nói với cô.”


Hải Đường lùi lại hai bước cảnh giác nhìn hắn: “Có chuyện gì thì nói đi, không được lại gần ta”


Làn da rám nắng của A Hùng thế mà lại đỏ trở nên đỏ gay, hắn mấp máy mãi mà không nói gì.


Hải Đường nhíu mày thúc giục: “Huynh có gì muốn nói thì nói nhanh lên, tiểu thư đang đợi ta đấy”


A Hùng nhắm chặt mắt la to: “Ta thích nàng!”


Hải Đường: “…


Hải Đường ngây ra, ngay sau đó mặt nàng cũng đỏ bừng, dường như sau khi nói ra được câu đó thì A Hùng không còn sợ gì nữa, hắn tiếp tục nói: “Hôm đó ta bị sốt đến mê man, ta nằm mơ thấy nàng lên kiệu hoa gả cho người khác mà ta lại chỉ có thể đứng ở trong góc bất lực đau khổ nhìn nàng rời đi”


“Ta quá sợ hãi nên đã bật dậy, thấy nàng ở ngay trước mắt, trong lúc mơ hồ ta cứ nghĩ mình vẫn đang nằm mơ nên mới làm ra chuyện khinh bạc nàng.”


“Hải Đường, ta đã thích thầm nàng hai năm nay rồi!”


Hải Đường chỉ có thế đỏ bừng mặt nghe hẳn nói hết câu này đến câu khác.


Tay chân nàng luống cuống không biết phản ứng ra sao.


A Hùng nói xong thì đi lấy cái hộp gỗ của hắn, mở ra cho Hải Đường xem những thứ bên trong: “Nàng xem, đây là số bạc ta tích góp trong hai năm nay để cưới nàng.Nàng có vừa ý không?”