Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ

Chương 30




Chương 30


Linh lực truyền vào Diệp Vãn Tình đã tỉnh lại, không cân nghĩ chúng biết tiểu Cửu đã giúp nàng, nàng loạng choạng bò dậy, lúc nãy nàng gân như không thể thở được.


Tiểu Cửu: “Thế nào?”


Diệp Vãn Tình lắc đầu, còn chưa kịp trả lời thì ngoài cửa đã vang lên tiếng chân.


Diệp Vãn Tình quá đỗi quen thuộc với tiếng bước chân này, nàng ngay lập tức quát lên: “Ai ở ngoài đó?!”


Khiến Nhược Tuyết chuẩn bị đẩy cửa bước vào giật thót, nàng ta đáp: “Tiểu thư, là em, Tuyết nhi đây ạ.”


Diệp Vãn Tình nói vọng ra: “Ngươi đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm ngay bây giờ.”


Nhược Tuyết nhíu mày, trong lòng cảm thấy không vui, trước nay có bao giờ Diệp Vãn Tình sai nàng ta làm những việc này đâu.


Nhưng nàng ta vẫn khôn ngoan đáp: “Vâng, em đi ngay đây.”


Nghe tiếng bước chân đã xa, Diệp Vãn Tình không chậm trễ mà thay ngay bộ y phục đã lấm lem bùn đất trên người ra giấu xuống gầm giường.


Dùng khăn tay lau hết mồ hôi, tháo tóc làm bộ vừa thức dậy.


Vì Diệp Vãn Tình có thói quen tắm vào buổi sáng nên nha hoàn đã đun sẵn nước nóng rồi, Nhược Tuyết chỉ cân sai bảo bọn họ bê nước đến phòng của Diệp Vãn Tình là xong.


“Tiểu thư, nước tắm xong rồi, em giúp người gội đầu nhé?”


Nhược Tuyết cười híp mắt nói, nhìn cái trán được băng kín của Diệp Vãn Tình, nụ cười trên mặt Nhược Tuyết lại càng tươi hơn.


Diệp Vãn Tình biết nàng ta đang cười vì cái gì, nàng cúi đầu xỏ chân vào đôi giày thêu, che đi nụ cười lạnh trên khóe môi.


“Nhược Tuyết, từ nay trước khi vào phòng chủ nhân phải gõ cửa trước, không có phép tắc gì cả.Với lại ta đang bị thương, vết thương không thể đụng nước được.”


Diệp Vãn Tình nhàn nhạt nói, lại giống như giáng cho Nhược Tuyết một bạt tai khiến mặt nàng ta bỏng rát, nụ cười cũng trở nên gượng ngạo.


Nhược Tuyết tuy có danh là nha hoàn nhưng bấy lâu nay nàng ta có phải sống đúng phận của một nha hoàn đâu cơ chứ.


Diệp Vãn Tình luôn nhẹ nhàng sủng ái nàng ta, đặt nàng ta ngang hàng mà đối đãi, lâu dân lại khiến nàng ta quên đi thân phận của mình.


Đây là lần đầu tiên Diệp Vãn Tình nặng lời với nàng ta như vậy.


Khiến cho Nhược Tuyết nhìn rõ cách biệt thân phận của hai người, răng Diệp Vãn Tình là chủ còn Nhược Tuyết chỉ là một con hâu.


Diệp Vãn Tình nhìn vẻ mặt sượng ngắt của Nhược Tuyết đang không biết đáp thế nào, váy lụa trên người cũng sắp bị nàng ta vò nát, tạm thời nàng vẫn chưa muốn xé rách mặt với nàng ta nên Diệp Vãn Tình tiến lên kéo tay Nhược Tuyết, cười nói:”


Nhược Tuyết, tuy ta và cha mẹ thương muội, nhưng trong phủ này còn có người khác nữa.


Nếu muội phạm lỗi trước mặt bà nội hay người bên đại phòng thì…hôm nay ta nghiêm khắc một chút cũng là vì muốn tốt cho muội.


Đừng giận ta, nhé?”


Nhược Tuyết còn có thể làm sao? Mặc dù trong lòng hận không thể cào nát nụ cười trên mặt Diệp Vãn Tình nhưng ngoài mặt nàng ta vẫn cố nặn ra mấy giọt nước mắt cảm động, tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện đáp: “Vâng, Tuyết nhi hiểu mà, từ nay Tuyết nhi sẽ chú ý hơn.”


Diệp Vãn Tình: “Ngoan.”