Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ

Chương 215




Chương 215

Lam Nhi giơ ngón tay búp măng bé nhỏ của mình ra, dùng giọng sữa của trẻ con nghiêm túc nói: “Phải móc nghéo mới đáng tin!”

Diệp Vãn Tình bật cười: “Được, chúng ta móc nghéo.”

Lúc này Lam Nhi mới cười ngọt ngào: “Tình nhỉ tỷ tỷ, đây là váy mới của Lam Nhi, có đẹp không?”

Vừa nói, cô bé vừa câm váy xoay một vòng.

Diệp Vãn Tình mỉm cười, đang định mở miệng, một mùi hương nhàn nhạt truyên đến khiến nàng khẽ biến sắc.

Nàng vội kéo Lam Nhi đến gân, sờ lên vạt tay áo của cô bé, sắc mặt không tốt.

Lam Nhi thấy vậy thì hơi hoảng: “Tình nhì tỷ tỷ…”

“Nương nương, vải may y phục này từ đâu đến?”

Diệp Vãn Tình đột nhiên hỏi hoàng hậu.

“Năm ngày trước mẫu thân của bổn cung đưa đến, vì Lam Nhi rất thích màu lam, hơn nữa thớt vải này lên màu rất đẹp, hiếm có thớt vải nào nhuộm được màu sắc xinh đẹp như thế, nên bổn cung…”

Bình thường vải nhuộm màu lam cũng không thiếu, nhưng hiếm có thớt vải nào lại có được màu sắc đẹp như vậy, xanh trong hệt như màu trời.

Nói đến đây sắc mặt hoàng hậu cũng trở nên không tốt: “Vải này có vấn đề gì?”

Diệp Vãn Tình nhìn thoáng qua Hiên Viên Tuyết Lam, hoàng hậu lắc đầu: “Con bé là công chúa.”

Diệp Vãn Tình giật mình nhìn hoàng hậu, trên mặt Hiên Viên Tuyết Lam đã thu lại nụ cười, gương mặt non nớt nhưng ánh mắt của cô bé lại bình tĩnh đến lạ: “Tình nhi tỷ tỷ, Lam Nhi không sao, tỷ cứ nói đi.”

Phải, Hiên Viên Tuyết Lam là công chúa, trong hoàng cung này, ai có thể sống ngây ngô mơ hô được? Nếu như hoàng hậu thật sự bảo bọc chở che Hiên Viên Tuyết Lam đến mức đơn thuần ngây thơ, không rành thế sự, không biết thế gian hiểm ác.

Thì đó không phải là bảo vệ, mà là làm hại cô bé.

Diệp Vãn Tình nhìn hoàng hậu, trâm giọng nói: “Vải này…

dùng máu của lam trùng và bốn loại hoa để nhuộm”

“Tất cả chúng…đều có độc.

Người bình thường sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng khứu giác của muội nhạy cảm hơn người bình thường một chút nên mới phát hiện ra.”

“Nếu như mặc vải này thường xuyên, độc trên vải sẽ chậm rãi thẩm thấu vào da thịt, làn da sẽ từ từ xanh tái, cả người gầy xọp, yếu ớt.

Người khác bắt mạch sẽ chỉ thấy triệu chứng thiếu máu.

Đến ngày trăng tròn, trong cơ thể sẽ trào dâng cảm giác khát máu như dã thú.

Người trúng độc mất đi thân trí, điên cuồng công kích người bên cạnh để uống máu tươi.

Độc này không lấy tính mạng của con người, nó chỉ biến người trúng độc thành một quái vật khát máu, nếu như đến đêm trăng tròn mà không có máu tươi xoa dịu thì người trúng độc sẽ đau đớn quằn quại, tự làm hại bản thân.”

“Còn nếu…cho người trúng độc uống máu, người đó sẽ tạm thời thanh tỉnh.

Nhưng sự khát máu trong cơ thể sẽ ngày một dày hơn, ban đầu chỉ cần một lượng máu bằng chén trà nhỏ, rồi đến một bát to, một thau nhỏ, một chậu…nó sẽ không ngừng gia tăng.”

Giọng nói trong trẻo của Diệp Vãn Tình vang vọng trong cung điện rộng lớn, truyền thẳng vào đáy lòng mỗi người, khiến cho bọn họ không rét mà run.

Sắc mặt hoàng hậu tái nhợt, nàng sợ hãi quát lên: “Mau cởi y phục của công chúa ra!”

Đám cung nữ giật mình tỉnh hôn, cuống cuồng cởi chiếc váy lụa màu lam xinh đẹp trên người công chúa xuống rồi ném ra xa.