Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ

Chương 143




Chương 143

Nhược Tuyết vừa múa xong một khúc, trên trán lấm tấm mồ hôi, thấy một nha hoàn gấp gáp chạy vào liên nhoẻn cười hỏi: “Kim Ngọc, có chuyện gì mà gấp gáp vậy? Kim Ngọc thấy nụ cười mềm mại đơn thuần trên mặt Nhược Tuyết, những lời muốn nói liên nghẹn lại trên đầu lưỡi.

Nhược Tuyết lấy khăn tay ra lau mồ hôi, thấy Kim Ngọc không nói gì, nàng ta lại trêu hỏi: “Sao vậy? Có phải là ngươi lại nhớ nhà rồi không?”

Kim Ngọc và Kim Bích đều là người kinh thành, cứ nửa tháng Nhược Tuyết lại cho bọn họ thay phiên nhau nghỉ một ngày để về thăm nhà.

Nha hoàn đã ký giấy bán thân cũng bán luôn tự do của chính mình, làm gì có nha hoàn nhà ai lại được chủ nhân cho phép về thăm nhà thường xuyên như thế.

Tiểu thư tốt như vậy…

trong lòng Kim Ngọc nặng nề, nhưng vẫn nói ra: “Tiểu thư…hôm nay có bà mai đến gặp lão phu nhân.”

Nhược Tuyết vừa nghe đến hai chữ bà mai, nụ cười trên mặt liên biến mất, vẻ mặt ngơ ngác như lạc mất linh hôn lại khiến cho Kim Ngọc cảm thấy đau lòng thay cho tiểu thư nhà nàng.

Nhược Tuyết mỉm cười chua xót, giọng khàn khàn: “Cũng phải thôi, đại tỷ cũng mười bảy rồi mà.”

Kim Ngọc không đành lòng gọi: “Tiểu thư…”

Nhược Tuyết mệt mỏi khoát tay: “Kim Ngọc, ngươi ra ngoài đi, ta muốn ở một mình.”

Kim Ngọc mím môi, thở dài một tiếng rồi lui ra ngoài.

Cửa phòng vừa đóng lại, sắc mặt Nhược Tuyết đã trầm xuống.

Hận ý trong mắt như dung nham nóng bỏng trực chờ phun trào.

Chiến Bắc vương phủ.

Trong thư phòng Cố Minh Viễn đang xem công văn, vì về kinh nên mỗi ngày hẳn đều phải đi châu sớm.

Trở về ăn sáng rồi đến thư phòng giải quyết công việc, tuy tạm thời biên cảnh yên ổn không có chiến loạn nhưng cũng không thể lơ là mất cảnh giác.

Lại thêm đồ vật mà hắn mang vê, sau khi dâng lên cho hoàng đế xem thì hoàng đế đã giao cho hắn đi làm vài việc.

Hằng ngày ngoại trừ việc trả lời thư tín công việc từ biên cảnh gửi tới, Cố Minh Viễn còn phải bận rộn đi làm chuyện mà hoàng đế giao cho.

Trong lúc hắn đang tập trung thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Vương gia?”

Cố Minh Viên không ngẩng đầu lên, nói vọng ra: “Vào đi.”

Cửa mở ra, một gia đình bước vào đi đến trước mặt Cố Minh Viễn hành lễ rôi cung kính nói: “Bẩm vương gia, có Lâm bà mai cầu kiến.”

Cố Minh Viễn ngẩng đầu lên, kỳ quái hỏi: “Bà mai?”

Gia đinh kia gật đầu nói: “Vâng, nói là thay mặt Diệp phủ đến bàn chuyện thành hôn của thế tử và đại tiểu thư Diệp gia.”

Lúc này Cố Minh Viễn mới vỡ lẽ, cũng phải thôi, từ trước đến nay việc mai mối này đều là các phu nhân ở hậu trạch xử lý, hôn ước giữa Cố Thừa Duệ và Diệp Vãn Tình cũng là do lão vương phi quá cố định ra.

Một nam nhân như Cố Minh Viễn đã tiếp xúc với loại sinh vật mang tên bà mai này bao giờ đâu.

Nhưng hiện giờ trong Chiến Bắc vương phủ chỉ có mình hắn là trưởng bối, không gặp hắn thì gặp ai bây giờ? Cố Minh Viễn gật đầu: “Ngươi dẫn người đến tiên viện, bổn vương sẽ ra ngay.”

Gia đỉnh cung kính đáp: “Vâng, vương gia.”

Nói xong liên hành lễ rồi lui ra ngoài.

Đợi gia đinh kia đi rồi, Cố Minh Viễn vẫn ngồi đó trầm ngâm một lúc.