Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ

Chương 137




Chương 137

Diệp Vãn Tình giao chuyện này cho Hải Đường, còn mình thì vào trong nghỉ ngơi.

Sau khi tiến vào ngoại ô kinh thành thì nàng và Chiến Bắc vương đã tách ra, tuy tố chất thân thể của Diệp Vãn Tình bây giờ rất tốt nhưng đi đường xa bụi bặm, trên người nàng cũng có cảm giác dính nhớp không thoải mái, liên sai Cẩm Tú chuẩn bị nước ấm để gột rửa bụi đất trên người.

Tắm xong, Diệp Vãn Tình dùng nội lực hong khô chân tóc còn thân tóc thì để xõa dài cho khô tự nhiên.

Lúc này tiết trời đã vào thu, có chút se lạnh nhưng với tố chất thân thể của nàng bây giờ thì không coi là gì, thậm chí Diệp Vãn Tình còn cảm thấy hơi nóng.

Coi như Nhược Tuyết còn biết thân biết phận, không vào ở trong khuê phòng của nàng mà ở trong một phòng khác trong viện, nhưng mà…Diệp Vãn Tình đảo mắt nhìn khắp phòng, tiến đến trước bàn trang điểm của mình.

Bàn trang điểm của Diệp Vãn Tình được làm từ gỗ tuyết tùng quý giá, chạm khắc rất tinh xảo, cái bàn này do ông ngoại tặng nàng, giá trị không nhỏ.

Mỗi bên có năm ngăn tủ nhỏ, bên phải đựng son phấn bột nước, bên trái đựng trang sức.

Nàng mở mấy ngăn tủ bên trái ra, trong này đựng trang sức như hoa tai, vòng tay, trâm cài, ngọc bội, vòng cổ linh tinh, những thứ này Diệp Vãn Tình có rất nhiều, hầu hết những món trang sức để ở đây là những thứ nàng thích và hay dùng, còn rất nhiều đồ trang sức quỷ báu dùng trong những dịp quan trọng thì được nàng cất kỹ trong kho.

Khi kiểm tra đến ngăn thứ ba, Diệp Vãn Tình nâng mày, khóe môi khẽ câu lên nụ cười nhạt.

Lại tiếp tục kiểm tra nốt hai ngăn còn lại rồi nàng mới đóng tất cả ngăn tủ lại.

Diệp Vãn Tình kiểm tra xong bàn trang điểm, lại bước đến trước tủ quần áo, mở tủ ra nhìn, bên trong toàn là những bộ xiêm y rực rỡ xinh đẹp.

Trước năm mười bốn tuổi nàng rất thích mặc những y phục có màu sắc tươi sáng rực rỡ, mà dung mạo của nàng cũng thuộc loại minh diễm bức người nên mặc những màu này càng tôn lên dung mạo còn tươi đẹp hơn hoa của nàng.

Năm mười bốn tuổi mẹ mất, Diệp Vãn Tình để tang mẫu ba năm, trong ba năm này nàng toàn mặc tố y mộc mạc, cơ thể phát triển thay đổi rất nhiều, đám trang phục này đều không còn vừa với nàng nữa.

Diệp Vãn Tình đóng cửa tủ lại, chậm rãi đi đến trước giá sách trong phòng, chọn một cuốn sách du ký khá thú vị rồi ngồi xuống chiếc ghế sau thư án, ung dung lướt qua từng con chữ.

Khi tóc của nàng đã khô hoàn toàn, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Tiểu thư?”

Diệp Vãn Tình không ngẩng đầu lên, nói vọng ra: “Vào đi.”

Hải Đường vào phòng, đi đến trước mặt Diệp Vãn Tình nhún gối hành lễ rồi mới nói: “Bẩm tiểu thư, nô tỳ đã dọn hết đồ đạc của tam tiểu thư giao cho Kim Bích mang về.”

Diệp Vãn Tình lật một trang sách: “Có phát hiện gì không?”

Hải Đường nghe vậy thì ngây ra một chút, sau đó liên lập tức phản ứng lại, vội vã nói: “Để nô tỳ đuổi theo kiểm tra lại!”

Diệp Vãn Tình lắc đầu: “Thôi không cần đâu, cũng không phải vật gì quan trọng.

Nếu lúc nãy ngươi không phát hiện thì e là món đồ đó đã sớm bị Nhược Tuyết đem đi.”

Hải Đường có chút tức giận: “Nhưng mà đó là đồ của tiểu thư, sao tam tiểu thư có thể làm như thế? Như thế chẳng khác nào…”

ăn trộm.

Hai chữ sau Hải Đường không nói hẳn ra, bây giờ thân phận của Nhược Tuyết đã khác xưa.

Chủ tớ khác biệt, theo bản năng Hải Đường không nói ra mấy lời phạm thượng.