Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ

Chương 103




Chương 103

Canh năm, chân trời đã tờ mờ hửng sáng, sương mù phủ trắng đỉnh núi Vô Danh, phía sau núi của chùa Thiên Tự, có một bóng hình thiếu nữ yểu điệu đang luyện quyền, hay nói đúng hơn là “múa quyên”.

Bởi vì động tác của nàng rất xinh đẹp, giống như đang múa, mỗi động tác đều uyển chuyển mềm mại, nhìn như vô hại, nhưng thực chất mỗi một chiêu thức đều ẩn chứa sức mạnh khó lường.

Sau khi kết thúc chiêu cuối, Diệp Vãn Tình thu thế, khóe miệng nàng tràn ra một ít máu đen.

Tiểu Cửu: [ Vãn Tình! Ngươi không sao chứ? Ta đã nói là tĩnh dưỡng mấy ngày cũng được mà.] Diệp Vãn Tình lau máu, khe khẽ lắc đầu: [ Không đáng ngại, máu bầm thôi, nôn ra sẽ khỏe hơn.] Nói xong nàng đi vài bước, nhún mũi chân phi lên rồi đáp xuống mỏm đá cao khoảng năm trượng.

Tao nhã khoanh chân ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, nàng khẽ nhắm mắt, đón lấy tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua Sương mù.

Thời điểm bình minh và giữa đêm trăng tròn là thời điểm linh khí nồng đậm nhất, hiện giờ trong người nàng chỉ còn một thành linh khí, nếu gặp chuyện sẽ không đủ dùng.

Đợi thương thế của Chiến Bắc Vương tốt lên thì nàng cũng sẽ trở về kinh thành.

Trở về nơi đó, trả thù những kẻ đã từng hại nàng, bởi thế nàng không thể phí phạm một giây một phút nào cả.

Thời gian không cho phép nàng nghỉ ngơi.

Sau khi tu luyện buổi sáng xong, Diệp Vãn Tình tắm rửa ăn sáng, một mình đến đại điện đọc kinh cầu phúc một canh giờ.

Trong chùa Thiên Tự có một khu gọi là “Thanh Tâm Động”, nơi này có mười tám hang động đá hình thành từ tự nhiên.

Các tăng nhân thường đến đây tu hành một thời gian, tục gọi là “khổ tu”, trong suốt quãng thời gian tu hành đều sống ở trong động đá, không tiếp xúc với ngoại giới, ăn uống thanh đạm, tu hành trong hoàn cảnh như vậy để rèn luyện tâm tính.

Nghe đồn Vô Bi đại sư có thể tu hành trong Thanh Tâm Động một năm mà không hề ăn uống.

Chỉ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt và linh khí đất trời.

Sau này cũng có những khách hành hương tiến vào, tình nguyện tu tâm dưỡng tính ở đây một thời gian để tỏ lòng thành kính với Phật tổ.

Diệp Vấn cũng đã ở đó được hơn một tháng.

Tuy Diệp Vãn Tình lo lắng cho sức khỏe của cha nhưng nàng không thể ngăn cản được Diệp Vấn, Diệp Vãn Tình biết, cái chết của mẹ đã để lại một vết thương không cách nào chữa khỏi trong lòng cha.

Sau khi đọc kinh xong, Diệp Vãn Tình đến chỗ Cố Minh Viễn, khi nàng đến đám người Lý Tín đang ở đó.

“Vương gia, tiểu nữ đến xem mạch cho ngài”

Nghe giọng nói trong trẻo mềm mại của thiếu nữ, đám người không hẹn mà cùng dừng lại, Lý Tín hỏi Cố Minh Viễn: “Vương gia, đó là Diệp tiểu thư?”

Cố Minh Viễn gật đầu: “Mở cửa”

Vương Tam nhanh nhẹn đi mở cửa, thấy một khuôn mặt xa lạ, Cấm Tú và Hải Đường hơi giật mình.

Bởi vì tướng mạo của Vương Tam đô con tục tằng, còn có một vết sẹo dài bên mắt trái, trông có chút dữ tợn.

Sát khí trên người cũng không nhẹ.

Cẩm Tú biết võ công, là người đã dính máu nên nàng chỉ thoáng giật mình chứ không hề sợ hãi, Hải Đường thì có e dè hơn một chút, nhưng không có phản ứng quá khích gì.

Trong hai năm này Diệp Vãn Tình thường xuyên mang theo các nàng xuống núi chữa bệnh, tiếp xúc với nhiều người, Hải Đường cũng không nhát gan như xưa nữa.