Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 99-100




CHƯƠNG 99: CHO DÙ BÉO THÌ CŨNG LÀ MỘT TIỂU TIÊN NỮ


Lâm Cảnh nhìn bức ảnh mà Tô Đào gửi qua, mỉm cười.

"Cẩn thận không mập đó"

Tô Đào đột nhiên cảm thấy khoai tây chiên trong miệng không còn thơm nữa.

"Mới không đâu, em ăn gì cũng không béo được"

Nói xong còn chụp chỗ đồ ăn mà cô đã ăn xong gửi qua.

Mấy chiếc túi năm bảy sắc màu trống rỗng chồng lên nhau, đây đều là thành quả chiến đấu của cô đó.

"Cậu cùng ai nói chuyện vậy?", Nhanh Thanh Thanh không biết lúc nào thì kết thúc cuộc gọi, nhoài người sang chỗ Tô Đào.

Nhìn rõ là ai nhắn, Nhan Thanh Thanh liền sững sờ: "Lâm.. Lâm.. Lâm!", không đợi cô ấy nói xong, Tô Đào vội vàng lấy tay che miệng cô ấy, lắc đầu.

Giọng của Nhan Thanh Thanh không nhỏ, lại thêm vẻ mặt kinh ngạc đó đã khiến bạn cùng phòng của cô ấy chú ý.

Vô cùng tò mò nhìn qua chỗ họ.

"Mẹ ơi! Đào Tử, cậu thật sự quen được một nhân vật lớn như vậy sao", Nhan Thanh Thanh bò lên giường, nhỏ giọng nói với Tô Đào, giọng nói mang theo sự phấn khích và ngạc nhiên không nhỏ.

"Hợp tác hai lần thì quen biết"

Lúc này Lâm Cảnh lại gửi qua một tin nhắn.

"Mập lên cũng không sao"

Nhìn thấy câu này, trong đầu Tô Đào nảy ra hình ảnh bản thân béo ra mấy vòng, ôi mẹ ơi quá kinh khủng rồi, cô mới không muốn béo lên đâu!

Béo lên thì không thể mua quần áo đẹp nữa, sao anh ấy không nói là không sao chứ.

Vừa tự hỏi xong thì Lâm Cảnh lại gửi một tin nhắn.

"Cho dù béo thì cũng là một tiểu tiên nữ"

Nghe fan hâm mộ khen cô là tiểu tiên nữ nhiều nên giờ cô chỉ thấy bình thường thôi, nhưng từ miệng Lâm Cảnh nói ra, Tô Đào liền cảm giác không giống như trước.

Hình như cô còn nghe được âm thanh trầm thấp của anh ấy, nhẹ nhàng chậm rãi nói ra những lời này, trên mặt còn mang theo biểu cảm ấm áp và nụ cười như gió xuân.

Tô Đào cảm thấy mặt mình càng ngày càng đỏ, lỗ tai cũng thấy hơi nóng.

Khẽ vỗ nhẹ gương mặt, cô vừa rồi bị sao vậy!

"Lâm Cảnh ngoài đời có đẹp trai không vậy?"

Nhan Thanh Thanh bóc một túi bánh quy, hiển nhiên là đã được Tô Khác dỗ dành tốt rồi, lúc này liền có tâm trạng đi hóng hớt.

Nghĩ đến chiếc cúp Tuyệt sắc nhân gian của người ta vẫn còn ở nhà mình, Tô Đào dứt khoát đưa ra câu trả lời, "Đẹp"

"Vậy ngoài đời đẹp hơn hay trong phim đẹp hơn?"

Tô Đào nghĩ một lát, hình như người thật đẹp hơn một chút, có thể lên màn ảnh rộng mà không trang điểm nhưng vẫn đẹp thì gương mặt đó còn có thể đẹp hơn như vậy nữa.

"Người thật"

Tô Đào nói xong thì Nhan Thanh Thanh mới phát hiện mặt cô đang đỏ bừng.

"Đào Tử, sao mặt cậu đỏ vậy?", đang yên đang lành sao tự nhiên lại đỏ mặt vậy.

"Không.. nóng, tại nóng đó"

Nhan Thanh Thanh nghiêm túc nói, "Đào Tử, lần trước cậu nói với mình chỉ ăn một bát cơm nhưng sau đó lại ăn hai bát, đây cũng là biểu hiện của người quá khổ đó"

".. Hahaha, thật à, mình ăn ít vậy sao?"

Nhan Thanh Thanh nhìn cô nhướng mày, giọng điệu ái muội: "Vừa rồi hai người đang nói gì vậy, sao mặt cậu lại đỏ như vậy, không bình thường chút nào, quả thật không bình thường"

"Nói gì đâu chứ, chỉ là.. nói mấy chuyện vặt vãnh thôi mà", cô đột nhiên hiểu cái gì gọi là phong thủy luân chuyển, vừa rồi cô còn trêu chọc Nhan Thanh Thanh.

"Nghe nói Lâm Cảnh thích một người rất lâu rồi, vẫn luôn tìm cô ấy"

"Nhiều năm như vậy vẫn chưa tìm thấy, mà trước đó lại đột nhiên nói là tìm được rồi, còn lên cả hotseach nữa, cậu ở trong giới giải trí có nghe nói đó là ai không"

Nhan Thanh Thanh là một người thích đi ăn dưa.

"Không biết", Tô Đào lắc lắc đầu, nhiệt độ trên gương mặt cũng giảm bớt trở lại màu sắc bình thường.

Tô Đào nghe nhiều người nói anh ấy tiến vào giới giải trí là để tìm một người, không biết là cô gái như vào có thể chiếm giữ tình cảm của người đó lâu như vậy.

Thật là một tình cảm đáng trân trọng.

Nhìn màn hình vẫn còn đang hiện tin nhắn anh gửi, Tô Đào gửi một nhãn dán thể hiện mình đang bận rồi khóa màn hình lại.

Cô thật sự có việc phải đi, giảng viên hướng dẫn của cô đã gọi điện kêu mọi người tập hợp, giảng viên hướng dẫn của cô cũng chính là giảng viên dạy môn Nhập môn Văn học chuyên ngành, hiện tại cũng là giảng viên hướng dẫn nghiên cứu sinh của cô.

Năm nay, giảng viên hướng dẫn chỉ mang 3 sinh viên.

Cô là người duy nhất quay biết giảng viên hướng dẫn trước những người khác, sau khi thấy tin nhắn của giảng viên gửi trong nhóm, Tô Đào và Nhan Thanh Thanh đã hẹn lần sau gặp, sau đó liền đi trước.


CHƯƠNG 100: KHÔNG CÓ KINH NGHIỆM


Tô Đào đã học ở Kinh Đại 4 năm, trừ kỳ nghỉ thì hầu như ngày nào cô cũng đều ở trường, các bạn khác còn dành thời gian đi chơi sau buổi học, còn cô trừ thời gian học thì hầu như chỉ đi dạo quanh trường để tiêu thực.

Nói không quá thì cho dù nhắm mắt cũng có thể tìm được nơi cần đến.

Tô Đào là người đầu tiên đến phòng giảng viên.

Cô trực tiếp ngồi vào một chỗ, một lúc sau các sinh viên khác cũng lục tục tiến vào, Tô Đào chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi cúi đầu.

Đã sớm biết Tô Đào cũng được phân vào lớp này nên sinh viên vừa vào lớp liền tìm kiếm bóng dáng của Tô Đào.

Cô ăn mặc rất đơn giản, thậm chí còn đơn giản hơn những bạn học bình thường khác nhưng khí chất của cô thì quả thật không thể chê vào đâu được, lại còn đeo khẩu trang và đội mũ, vừa nhìn thì ai cũng đoán được cô là ai.

Tô Đào liên tục nhận được những ánh mắt ngạc nhiên và tò mò từ xung quanh, cô chính là người sáng tác nhạc thiên tài bí ẩn, không giống những fan nghệ sĩ khác, cô còn có cả một hai ca sĩ nổi tiếng trong nước theo dõi, nhóm nhạc nam nhóm nhạc nữ đều theo dõi weibo của cô ấy, chỉ như vậy thôi đã đủ khiến nhiệt độ của cô tăng vọt.

Gần đây trên hotseach thường xuyên có topic tìm kiếm về độ tương đồng với gương mặt của Tô Lê, điều này cũng mang lại cho cô rất nhiều sự chú ý.

Có người nói là cô phẫu thuật để giống Tô Lê

Có người nói cho dù cô ấy có chỉnh hình nhưng ngay cả tên cũng đổi theo, vừa nhìn là biết muốn cọ nhiệt.

Còn nữa, có người còn nói tên thật của Tô Đào là Lưu Kim Phụng, Tô Đào muốn chụp sổ hộ khẩu lên nhưng sau đó lại cảm thấy không cần thiết nên thôi.

Mấy lời kiểu này chỉ xuất hiện khoảng 10 phút là biến mất không thấy tung tích, y như thể chưa từng xuất hiện vậy.

Phim ngắn quảng cáo son môi của LW mà cô hợp tác với Lâm Cảnh vừa được tung ra đã nhận được hơn 100 triệu lượt xem, đạo diễn cũng nhân cơ hội này tung ra tiếng gió rằng Lâm Cảnh sẽ tham gia vào bộ phim của họ, đây là bộ phim truyền hình đầu tiên của anh ấy.

Sau đó lại tung ra một đoạn trailer, trong đó có đoạn cut nhỏ của mỗi Cp.

Tất cả đều là cảnh ngọt ngào, cảnh cut của cô và Lâm Cảnh là đoạn mà anh ấy tỏ tình với cô.

Đặc biệt là câu cuối cùng của đoạn cut, "Anh luôn có những suy nghĩ tính kế với em", vừa ngọt lại vừa có sự trêu tức.

Rất nhiều người nghe xong câu này thì trong đầu cứ lặp đi lặp lại nó.

Bộ phim còn chưa được phát sóng đã có vô số fan hâm mộ, trong đó fan của Lâm Cảnh chiếm tới 2/3.

Tô Đào đeo khẩu trang lâu nên hơi khó chịu, liền kéo xuống một chút.

Có vài người gan lớn đến xin chữ ký của cô, Tô Đào thấy vậy liền ký cho họ.

Lập tức nhiệt độ trên diễn đàn trường cũng tăng rất cao, bài mới nhất chính là ảnh Tô Đào ngồi ở góc lớp.

Không biết là ai đã chụp lén.

"Chỉ có thể cho 99 điểm thôi, 99 điểm này là nhan sắc của Tô Đào, một điểm bị trừ là kỹ năng chụp của bạn"

"Lầu trên ơi, cô ấy đeo khẩu trang đó, sao bạn nhìn ra nhan sắc của cô ấy hay vậy"

"Đầu chỉ để mọc tóc thôi hả"

"Các anh chị khóa trên ơi, hãy thương hại cho Đào Tô chúng em, cô ấy đã mất tích hơn 10 ngày trên weibo rồi, có thể chụp nhiều ảnh hơn được không"

"Nóng như vậy còn đeo khẩu trang, thật sự cho rằng mình là đại minh tinh sao"

"Rốt cuộc cô ta đến đây để học hay khoe khoang vậy"

"Hahaha"

"Người ta thích như vậy, cô gào thét cái gì"

"Chẳng qua sợ bị quay lén thôi mà"

"Nói khoe khoang vậy thì mấy người cũng thi được thủ khoa đại học toàn quốc đi, như vậy sẽ được Kinh Đại bảo lãnh đó"

"Không ăn được nho thì nói nho xanh"

Tô Đào không biết việc mình đeo khẩu trang cũng khiến diễn đàn trường dậy sóng, cô lúc này đang nghe một ca khúc mới, là bài hát chủ đề mà cô sáng tác cho một bộ phim điện ảnh.

Toàn bộ lời và nhạc của bài hát vô cùng sầu muộn, thật ra cô không thích viết thể loại nhạc này lắm, các tác phẩm của cô cũng rất ít thể loại như vậy.

Sầu muộn và bi thương có chút không giống nhau, cái trước sẽ khiến người ta cảm thấy hụt hẫng, giống như không cách nào giải tỏa, vốn dĩ họ muốn cô hát bài này nhưng Tô Đào không muốn nên đã từ chối.

Đạo diễn tìm một diễn viên trong đoàn hát ca khúc này nhưng nhờ cô hướng dẫn người đó, nói rằng người này chưa từng hát ca khúc chủ đề của phim nên không có kinh nghiệm.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Tô Đào cảm thấy mấy chữ "thiếu kinh nghiệm này" thật sự không thể tùy tiện nói được.