Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 97-98




CHƯƠNG 97: KHAI GIẢNG


Hôm nay là ngày khai giảng của Kinh Đại, trước cổng treo băng rôn đỏ rực chào đón tân sinh viên, rất nhiều phụ huynh và sinh viên vây quanh đó để chụp ảnh, còn chụp ảnh với cả bảng tên của trường nữa.

Mấy năm trước, nghiên cứu sinh thường khai giảng sớm hơn sinh viên năm nhất mấy ngày, nhưng bây giờ hiệu trưởng cảm thấy như vậy rất phiền phức nên gộp lại làm luôn trong một ngày.

Có thể thi được vào Kinh Đại thì đúng là một việc đáng để khoe khoang.

Người đến người đi nườm nượp, cộng với thời tiết nóng dễ khiến cho tâm trạng của mọi người không tốt lắm, nhưng điều này không thể nào ngăn được sự háo hức của các tân sinh viên đối với cuộc sống đại học tương lai.

Ngoài ra bọn họ còn sắp được học chung với một minh tinh nữa chứ, Tô Đào.

Ngay lúc này, diễn đàn của trường cũng đang hoạt động một cách sôi nổi.

[ Các sinh viên năm nhất xin hỏi, có anh chị nào biết lịch học của Tô Đào không vậy]

[ Tim đập thình thịch, tay run lẩy bẩy, mị thật sự muốn trở thành bạn học với đại minh tinh sao]

[ Các anh chị khóa trên, em quỳ gối xin lịch học của Tô Đào đó, có trả phí nha]

[ Mặc dù mị là đàn chị, nhưng mới năm ba thôi, đàn chị này cũng muốn có lịch học của cô ấy]

[ Không biết có anh chị nghiên cứu sinh nào ở đây không]

[ Woa, tôi thật sự quá may mắn rồi, tôi nhìn thấy Tô Đào, muốn đến xin chữ ký quá điiii]

Kèm ảnh: Tô Đào đứng trong đám đông nói chuyện cùng bạn bè

Bạn bè thì tất nhiên là Nhan Thanh Thanh và Cố Từ rồi.

Cũng may là người đăng ảnh này nhớ là phải làm mờ hình ảnh của những người khác.

Tô Đào có khí chất bất phàm, dù chỉ mặc một chiếc áo phông trắng kết hợp với quần jean đơn giản nhưng đứng giữa đám đông cũng nổi bần bật, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng sẽ liếc nhìn cô ấy đầu tiên.

Xuất sắc hơn người.

Chỉ một bức ảnh đã gợi lên một cuộc thảo luận sổi nổi, ảnh và video của Tô Đào trong quá khứ xuất hiện tràn ngập trên diễn đàn trường.

Cùng Nhan Thanh Thanh đi báo danh xong, sau đó giúp cô ấy đem hành lý đến ký túc, lại cùng Tô Đào đi báo danh xong thì ba người đều một thân mồ hôi.

Nhan Thanh Thanh ở phòng 4 người, tất cả đều là người nơi khác chỉ có cô ấy là người bản địa.

Bạn cùng phòng của cô ấy đều rất tốt, lúc Nhan Thanh Thanh đến thì khá muộn, các cô ấy liền giúp cô dọn giường, ký túc xá cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Tô Đào vừa bước vào liền ngửi được một mùi thơm thoang thoảng.

Đại học Bắc Kinh khá xa hoa, trong ký túc đầy đủ cả điều hòa, đứng trong phòng nghỉ một lúc Tô Đào mới cảm thấy mình vẫn còn sống.

Cố Từ giúp Nhan Thanh Thanh dọn đồ xong liền rời đi, anh là chủ tịch hội học sinh của năm nay, vô cùng bận rộn quản lý mấy chuyện của sinh viên năm nhất cho nên không thể vắng mặt quá lâu.

Bạn cùng phòng của Nhan Thanh Thanh nhìn thấy Tô Đào thì vô cùng kích động, ba người nhìn nhau tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi nhưng không ai dám đến bắt chuyện với cô, chỉ dám cẩn thận quan sát dáng vẻ của cô, trong mắt ngập tràn mong muốn được ký tên cùng chụp ảnh chung, chỉ thiếu nước lấy bút viết nguyện vọng lên mặt thôi.

Cuối cùng, Tô Đào nín cười chủ động cùng bọn họ chụp ảnh và ký tên.

Bạn cùng phòng của Nhan Thanh Thanh đều rất dễ thương, xin được chữ ký và chụp ảnh chung với Tô Đào xong liền lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt tặng cô, bảo cô với Nhan Thanh Thanh không cần ngại, cứ ăn đi, nếu không đủ thì bọn họ vẫn còn.

Tô Đào không từ chối được, chỉ có nhận lấy.

Trường học quy định thời gian tập hợp là 3h chiều, hiện tại còn rất sớm mới hơn 11h, bận rộn cả một buổi sáng khiến hai người đói lả, Nhan Thanh Thanh liền lấy ra mấy hộp mỳ ăn liền, hai bọn họ liền dùng nó giải quyết bữa trưa đầu tiên sau khi nhập học.

Tô Đào ăn chưa no nên ăn thêm mấy gói đồ ăn vặt nữa chống đói, cô không dám đi nhà ăn chỗ đó nhiều người quá.

Nên hai bọn họ liền ngồi trên giường của ký túc, câu được câu không nói chuyện với nhau.

"Đào Tử, cậu nói Tô Kính thật sự thích mình sao?"

Giây trước bọn họ mới nói về nhà ăn của Kinh Đại, Tô Đào còn đang giới thiệu mấy món ngon của căn tin cho cô mà một giây sau đã chuyển đề tài được rồi.


CHƯƠNG 98: KÍNH NHI VIỄN CHI


* Kính trọng nhưng không gần gũi, thân cận

Khoai tây chiên trong miệng Tô Đào còn chưa nhai hết, cô đã lấy một miếng khác cắn một cái, gãy đôi.

Cô vội vàng đưa tay nhặt lên.

"Sao tự nhiên cậu lại hỏi cái này"

Nhan Thanh Thanh hơi mím môi, "Đào Tử, cậu mau nói đúng hay không đi?"

"Ừm.. tớ thấy là phải, ít nhất là theo góc độ của tớ thấy. Từ nhỏ Tô Kính đã thích cậu rồi, có đồ gì tốt là muốn để lại cho cậu đầu tiên, ngay cả em gái duy nhất của anh ấy là tớ cũng phải xếp sau, trừ cậu ra thì anh ấy chưa bao giờ trêu chọc bất cứ cô gái nào khác"

"Cậu cũng biết gương mặt của anh ấy hấp dẫn như nào rồi mà, trước giờ đối với những người có ý với anh ấy, anh ấy đều kính nhi viễn chi. Bạn cùng trường của anh ấy đều biết Tô Kính theo đuổi một cô bé từ nhỏ đến lớn, theo như anh ấy nói thì là trong tim trong mắt của anh ấy chỉ có cậu, Thanh Thanh à, anh ấy vẫn luôn đợi cậu trưởng thành, đợi đến khi anh ấy có đủ khả năng để chăm sóc cậu"

Tô Đào không hề nói giúp Tô Kính, cô chỉ nói những gì mà mình nhìn thấy.

"Vậy.. vậy sao hôm nay anh ấy không đến tiễn mình", Nhan Thanh Thanh đỏ mặt, cúi đầu dùng tay nhỏ véo véo áo, hừ, hừ!

"Haizz.. theo đuổi nhiều năm như vậy mà có người cũng không muốn cho người ta một cái danh phận nha", Tô Đào giả vở than thở.

Mặt Nhan Thanh Thanh càng đỏ hơn.

"Vậy sao anh ấy không gọi điện hỏi mình"

"Oh~Khứa khứa, nhìn không ra đó nha Thanh Thanh, có phải cậu đã sớm thích Tô tiểu ngũ rồi không", Tô Đào nhìn ra từ sớm rồi nhưng cô ấy còn chậm chạp không nhận ra.

"Mình.. Mình mới không.. ầy"

Càng nói thì giọng càng nhỏ lại.

"Ừ, ừ cậu không có", Tô Đào càng nói như vậy Nhan Thanh Thanh càng cảm thấy mình đang giấu đầu hở đuôi.

"Hôm nay Tô tiểu ngũ có một ca phẫu thuật lớn, chắc hiện tại vẫn chưa kết thúc đâu"

Tô Đào vừa mới nói xong, điện thoại của Nhan Thanh Thanh liền vang lên, người gọi đến là Tô Kính.

Không biết họ nói gì mà Tô Đào thấy Nhan Thanh Thanh cười vô cùng vui vẻ.

Đột nhiên điện thoại trong tay cũng vang lên thông báo của wechat.

Tô Đào lấy một miếng khoai tây chiên cho vào miệng rồi mở điện thoại ra xem tin nhắn, là tin nhắn của Lâm Cảnh hỏi cô nhập học có thuận lợi không.

Tô Đào trả lời: Rất suôn sẻ, em báo danh xong rồi

Lâm Cảnh phải quay một cảnh ở dưới nước cả sáng, bởi vì là cảnh đánh nhau mà dưới nước lại có lực cản rất lớn nên động tác không được mượt cho lắm.

Hơn nữa, bạn diễn của anh thỉnh thoảng lại xảy ra vấn đề.

Không phải là mắt không mở được thì là quên động tác, hoặc là vẻ mặt không đúng.

Trước giờ Lâm Cảnh quay phim không bao giờ dùng diễn viên đóng thế, anh và đạo diễn đều là những người cầu toàn, mặc kệ là diễn viên khác hay đóng thế của họ, chỉ cần không đúng thì sẽ lập tức quay lại một lần nữa, cuối cùng đạo diễn không đành lòng để Lâm Cảnh tự mình xuống nước nữa.

Để thế thân của anh và bạn diễn diễn chung với nhau, dù sao thì phần của Lâm Cảnh cũng rất tốt, chỉ cần ghép và là được, để thế thân và bạn diễn quay chung với nhau thì chỉ cần quay phản ứng của bạn diễn kia, còn để anh được nghỉ ngơi một chút.

Cũng không cần thiết để người có khả năng trở thành ảnh đế tương lai đối diễn tiếp nữa.

Đạo diễn nói như vậy nhưng Lâm Cảnh vẫn tự mình xuống nước, cuối cùng cũng quay được một cảnh hợp ý.

Anh vừa mới từ dưới nước lên, trợ lý đã đến lấy khăn tắm bao quanh cho anh từ đầu đến chân.

Cực kỳ chắc chắn.

Lâm Cảnh bất lực nhìn anh ta thở dài một hơi, như này thì sao anh đi được chứ.

Diễn viên đối diễn với anh đi đến xin lỗi anh, Lâm Cảnh muốn vỗ vai động viên anh ta nhưng không thể động đậy được.

Chỉ có thể lắc đầu, ý nói không sao.

Lâm Cảnh dưới ánh mắt không tán đồng của tiểu trợ lý, cởi khăn tắm choàng lên người rồi mới về xe để nghỉ ngơi.

Sau khi lau khô tóc, lấy điện thoại từ tay trợ lý để xem tin nhắn trả lời của Tô Đào.

"Suôn sẻ thì tốt, báo danh mệt lắm đó, kiếm gì ngon để thưởng cho bản thân đi"

Tô Đào nhận được tin nhắn, rồi nhìn đống đồ ăn vặt trước mặt, chụp một tấm rồi gửi qua.