Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 90: TRÀ




"Bùa hộ thân? Sao tự nhiên lại đưa anh cái này", Tô Lê là một người theo chủ nghĩa vô thần, nên đối với thứ mà em gái vừa đưa anh thì có chút bối rối.

Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đeo bùa lên người.

"Bùa hộ thân thì tất nhiên là để bảo vệ cho anh được bình an rồi", Tô Đào nghiêm túc nhìn anh trai, "Anh, nhất định không được để nó rời khỏi người mình, nhớ kỹ đấy"

"Ừ anh biết rồi", Tô Lê vỗ nhẹ lá bùa hộ mệnh trong túi trước ngực, nghiêm túc hứa hẹn.

Nhìn dáng vẻ của Tô Lê có lẽ là chưa có ngủ đủ nên Tô Đào đưa đồ xong thì về nhà liền.

Có bùa hộ thân cùng hình vẽ thúc đẩy vận may của cô, nếu Triệu Nhất Manh muốn dùng phép lên người Tô Lê thì cũng sẽ vô dụng.

"Lục Lục?", Tô Đào cởi giày, đi chân trần vào nhà.

"Lục Lục?"

Kỳ lạ, mèo đâu rồi.

Kêu hai tiếng rồi vẫn chưa thấy chạy ra, Tô Đào tìm khắp phòng khách mà vẫn không thấy, ngoại trừ phòng ngủ thì các phòng khác đều khóa, cửa sổ trong nhà cũng đóng, nó không thể nào chạy ra ngoài được.

Trong lòng có dự cảm bất thường, Tô Đào nhìn về phía phòng ngủ, sau đó đi về hướng đó, vừa định giơ tay mở cửa phòng thì bên trong vang lên một tiếng lạch cạch.

Hình như là có gì đó rơi xuống đất.

Tô Đào đẩy cửa ra thì thấy Lục Lục đang ngoan ngoãn nằm trên giường, một chân nhỏ vẫn còn giơ ra, để lộ móng vuốt nho nhỏ.

Cô nhìn xuống dưới giường thì thấy chiếc cúp hôm qua đang nằm chổng chơ trên mặt đất.

Rõ ràng quá rồi, tiếng động vừa rồi là do Lục Lục gây ra.

Nghịch quá đi!

Lục Lục giống như biết bản thân đã gây chuyện nên cố tình chui vào trong chăn chỉ để lộ hai cái tai mèo, thỉnh thoảng còn lắc nhẹ một cái, trong chăn lúc này đã nổi lên một khối.

Tô Đào nhìn chiếc cúp trên mặt đất, đoán chắc hôm qua cô say cầm cúp không buông tay nên Lục Lục tưởng đây là đồ chơi.

Gõ gõ vào cái khối nhô lên trong chăn, Lục Lục lại trốn vào sâu hơn, ngay cả tai cũng không lộ ra.

Tô Đào cười một tiếng rồi nhặt chiếc cúp lên, hôm qua cô được nhận hai cái nên đáng lẽ phải có một cái nữa chứ, nhìn đầu giường đúng thật là có thêm hai cái nữa.

Ấy? Sao lại có hai cái nữa.

Tô Đào nhìn chiếc cúp trong tay, đúng thật là của cô rồi.

Hoang mang bò lên giường xem hai chiếc cúp còn lại.

Một cái trong đó viết Tuyệt sắc nhân gian.

Cô, sao cô lại cầm cúp của Lâm Cảnh về nhà vậy!

Cảm giác giống hệt như đi ăn hàng xong còn gói đồ mang về.

Cơ thể Tô Đào cứng đờ ngã xuống giường, sau này cô sẽ không bao giờ chạm vào rượu nữa, không, cái gì liên quan đến rượu cũng không chạm vào nữa!

Đúng là say rượu gây chuyện mà!

Tránh cho say rượu làm loạn.. loạn nhận đồ vật.

Suy nghĩ một lát, Tô Đào nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy đến phòng thay đồ lấy cái áo khoác, đeo khẩu trang, che kín từ đầu đến cuối rồi mở cửa đi ra ngoài.

Đi thẳng đến trung tâm thương mại.

Trong nhà không có cái hộp nào thích hợp để chiếc cúp này, cũng không thể để trong hộp giày với túi ni lông được, dù sao thì đây cũng là một giải thưởng mà.

Cũng không thể trực tiếp cầm tay mang đến trả được, hiện giờ fan đều là thám tử, nhỡ ai đó soi ra được thì không ổn.

Cho nên cách an toàn nhất là mua một hộp quà sau đó để chiếc cúp đấy vào rồi trả lại cho anh.

Dù sao thì cô đã nói sẽ mời anh ăn cơm, lúc đó sẽ trả lại sau.

Hơn nửa tiếng sau cô mới đến nơi, trên đường đầu óc cô chỉ toàn nghĩ về cuộc nói chuyện sáng nay với Lâm Cảnh, sao cô lại nói để anh hôn lại cơ chứ!

Cái kiểu nói chuyện không mang não này không phải là phong cách của cô.

Tô Đào đi mấy cửa hàng đều không tìm được cái nào phù hợp, tâm sự nặng nề.

Nếu không phải quá màu mè thì toàn là màu hồng phấn tặng con gái.

Sao cô dùng mấy cái đó đựng cúp trả lại anh được.

"Nhu Nhu?"

Tô Đào muốn đến cửa hàng lớn nhất ở tầng 5, bởi vì thang máy đang được bảo trì nên cô không thể không đi thang bộ, mới đi qua một quán trà thì có người gọi cô lại.

Giọng nói này hình như là của anh cả.

Tô Đào đeo kéo khẩu trang lên, xoay người lại.

Tô Mộ cầm một chén trà nhỏ đẹp mắt đứng ở cửa nhìn cô

Đúng là anh cả rồi, Tô Đào đi đến chỗ anh, kéo khẩu trang xuống, "Anh cả, sao anh lại ở đây?".

Tô Mộ nhìn xung quanh một cái, kéo khẩu trang lên cho cô rồi kéo cô vào trong quán, "Vào rồi nói"

Trong quá không có quá nhiều người, rất sạch sẽ, mùi hương của trà thoang thoảng khiến người ta thoải mái hơn rất nhiều.

Chỉ có hai ba người đang xem trà cụ, tất cả đều là người cao tuổi, chỉ có Tô Mộ là người trẻ tuổi ở đây thôi.

Ngay cả chủ quán cũng phải hơn 50 tuổi.

Bình thường không có người trẻ tuổi nào đi dạo trong cửa hàng.

Nhưng Tô Đào không hề cảm thấy bất ngờ.

Trước mặt Tô Mộ có ba bốn chén trà các loại, tay anh đang cầm một cái chén trà màu đen tuyền, Tô Đào không hiểu về các loại chén trà cho lắm, chỉ biết loại chén tráng men đen tuyền này rất quý giá ở triều Tống.

Chủ quán thấy Tô Mộ đi vào thì cười vui vẻ đi qua chỗ bọn họ, "Tô giáo sư, ngài đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Ông đặc biệt thưởng thức Tô Mộ, mới 28 tuổi đã là giáo sư đạo học, hơn nữa cũng không có tính tình xốc nổi của người trẻ tuổi, điềm tĩnh ổn trọng lại rất hiểu về trà.