Tô Đào nhìn giải thưởng trong tay anh có chút hâm mộ.
Lâm Cảnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực của cô, cười nói: "Anh đã bỏ phiếu cho giải thưởng khuynh quốc khuynh thành".
"A!"
Không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ chú ý đến giải thưởng nhàm chán này, và còn bỏ phiếu.
"Có muốn đổi không?" Lâm Cảnh cầm giải thưởng tuyệt sắc nhân gian đưa về phía cô.
Cái này cũng có thể được trao đổi?
Tô Đào nhìn tên trên giải thưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
"Không ạ...", tuyệt sắc nhân gian gì đó cô nào có tuyệt sắc của anh.
Trước khi Tinh Quang dạ hội sắp kết thúc, Thời Hàn điên đảo chạy tới hẹn cơm, thấy Lâm Cảnh cũng ở đây, liền cùng nhau mời.
Tô Đào và Thời Hàn là bạn học quan hệ công chúng đã biết, Lâm Cảnh lại là sư ca của Thời Hàn, cho nên ba người này tụ tập cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không phải đại sự gì.
Mọi người đều biết bên cạnh Lâm Cảnh cho dù xuất hiện người khác phái cũng không ai nghĩ nhiều, bởi vì đều biết trong lòng anh chỉ có mối tình đầu của anh.
Truyền thông chụp mấy tấm ý tứ một chút liền nhắm ống kính vào Tô Lê, phải biết rằng tuy rằng trên cổ nói trâm lông vũ trên người anh là trưởng bối trong nhà tặng, nhưng ai tin chứ!
Cũng chỉ có người hâm mộ và người qua đường nhỏ tuổi tin tưởng.
Ngẫm một chút là biết trưởng bối nào sẽ tặng một món đồ thời thượng như vậy, bọn họ bình thường đều sẽ tặng quần thu, hoặc là sẽ đem quần rách của ngươi khâu lại.
Không chừng Tô Lê vụng trộm nói chuyện bạn gái không dám công khai, đây là quà tặng bạn gái tặng anh, phòng làm việc của anh không phải đã nói sao, người trong nhà tặng, người ta cũng không nói trưởng bối, dù sao vợ cũng coi như người trong nhà!
Bọn họ còn nhớ rõ đoạn thời gian trước bộ phim mới của Tô Lê truyền đến cổ hoa, cúi đầu nhìn điện thoại di động cười vẻ mặt nhộn nhạo.
Đối với điện thoại di động để lộ ra loại nụ cười này, không làm cho người ta suy nghĩ nhiều cũng khó a!
Tô Lê bên này bị truyền thông chặn đường cũng không đi được, chỉ có thể bị ép tiếp nhận phỏng vấn.
Thời Hàn đối với loại tình huống này đã sớm luyện ra một bộ kỹ năng trốn tránh thần kỳ, vừa kết thúc anh so với truyền thông chạy nhanh hơn, đã sớm ở trong xe chờ.
Tô Đào thay thường phục xong liền cùng hai người hội hợp.
Thời Hàn mấy năm nay tích góp được không ít tiền tiết kiệm, mở nghề phụ cũng phong sinh thủy khởi, nghệ sĩ trong giới giải trí đều thích mở quán lẩu, anh cũng không ngoại lệ, cửa hàng lẩu mở đều thành chuỗi.
Hiện tại bọn họ ở nhà này chính là nhà hàng lẩu đầu tiên của Thời Hàn, có một phòng riêng là đặc biệt lưu lại cho anh.
Mỗi lần đến anh đưa bạn bè đến căn phòng này.
Tô Đào đặc biệt thích ăn lẩu, cũng đặc biệt có thể ăn cay, ngày khai trương quán lẩu Thời Hàn cô chính là khách đầu tiên của anh, vẫn là khách đầu tiên làm thẻ, Thời Hàn cũng rất có ý tứ, trực tiếp thăng cấp thành VIP cho cô.
Ăn được một nửa, Lâm Cảnh đi ra ngoài nhận điện thoại.
Thời Hàn đẩy rượu trái cây mà nhân viên phục vụ vừa đưa vào trước mặt Tô Đào, "Đào Tử, sản phẩm mới của cửa hàng tớ, cậu nếm thử đi."
"Đây là rượu?" Tô Đào không xác định hỏi.
Trên một chiếc bình gốm rất thanh tú nhỏ nhắn viết rượu hoa đào, nhìn bề ngoài rất khiến người ta muốn thưởng thức một chút.
"Chính xác mà nói là rượu trái cây, không khác gì đồ uống", độ cồn rất thấp.
Thời Hàn chờ mong nhìn Tô Đào, đây là một loại rượu đặc biệt chế tạo cho phụ nữ, còn chưa bắt đầu bán, anh muốn biết suy nghĩ của Tô Đào sau khi thưởng thức món ăn kỳ cựu này.
Còn không biết Tô Đào đã bị coi là chuột bạch, không muốn làm mất mặt bạn tốt, sau khi nhận được câu trả lời yên tâm liền mở nút chai ra khô vài ngụm.
Tô Đào hồi vị một chút, có hương vị ngọt ngào của thịt đào, còn có hương thơm của hoa đào, cộng thêm một chút hương vị rượu ngọt ngào, rất ngon.
Chính là... Chỉ là hơi choáng váng.
"Cậu... Đừng lắc, lắc hoa mắt mình" Tô Đào hai tay đặt ở hai bên đầu, để cho đầu mình không lắc lư.
Thời Hàn cầm lấy bình sứ rỗng cô uống xong ngửi một chút, mím môi.
Có vẻ như anh nhầm.
Đây là rượu hoa đào có độ tinh khiết cao, là anh để cho nhà sản xuất rượu chuyên môn ủ, anh chuẩn bị lấy ra tự mình uống.
"Đào Tử, cậu tỉnh rượu thì phải đánh nhẹ một chút" tốt nhất đừng đánh mặt, anh còn phải dựa vào mặt kiếm cơm.
"Đừng... Đừng lắc, đầu đừng... Lắc lư." Tô Đào cùng đầu mình tranh đấu.
Lâm Cảnh tiến vào nhìn thấy chính là một màn này.
"Uống rượu rồi?" Anh đỡ vai Tô Đào để đề phòng cô ngã khỏi ghế.
"Một chút, chỉ một chút", Thời Hàn vươn một ngón tay út so sánh một chút.
Làm sao cảm giác tính tình tốt sắc mặt sư ca không tốt lắm.
Lâm Cảnh cầm lấy cái bình đã trống rỗng, ngửi một chút, đặt xuống, "Đây là một chút?"
Đây rõ ràng là một chai.
"Em tính để cho cô ấy nếm thử, Đào Tử cũng quá cho em mặt mũi, uống hết luôn."
Thời Hàn muốn tới đỡ Tô Đào, cô và Lâm Cảnh còn chưa quen thuộc đến mức có thể tựa vào trong lòng người ta.
Lâm Cảnh chắn lại một chút.
Thời Hàn: "...", ý tứ thế nào?
Sư ca anh không phải không gần nữ sắc sao!
Quay phim cũng không quay cảnh hôn, ngoại trừ trong phim, khoa trương nói người khác phái ngay cả sợi tóc của anh cũng không chạm được một sợi, từ người đại diện đến trợ lý đến chuyên gia trang điểm Thanh Nhất Thủy.
Nếu như không phải anh nói có người con gái kình thích, anh đều phải hoài nghi khuynh hướng tình d*c của Lâm Cảnh.
Tô Đào buông tha cùng đầu mình tranh đấu, cô ngắm mục tiêu về phía Lâm Cảnh gần cô nhất.
Lâm Cảnh đối diện với ánh mắt của cô, một giây sau liền thấy ánh mắt say mê ly của Tô Đào, đột nhiên thay đổi biểu tình sắp khóc.
"Lục Lục, em làm sao thành tinh a!"