Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 55: TIỂU NHÂN




Đa số cư dân mạng trên weibo đều ủng hộ Tô Đào, qua vài ngày nhiệt độ từ việc này bắt đầu giảm xuống.

Lướt weibo có thể thấy xuất hiện rất nhiều những bài thông cáo của Trương Ngôn Phù.

Toàn bộ đều là mấy bức ảnh trang điểm tinh tế, photoshop tỉ mỉ kéo đến liên tục.

Bình luận thì đều là khen cô ta đẹp.

Có mấy blogger đưa ra bình chọn nhan sắc của các thí sinh trong show « Tôi muốn xuất đạo » xem ai là người đẹp nhất, Tô Đào chiếm vị trí thứ nhất với số phiếu áp đảo, đứng thứ hai là Trương Ngôn Phù, thứ ba là Ninh Mạn Ni.

Tô Đào cảm thấy mấy người này đều là không có việc gì làm nên mới rảnh rỗi như vậy.

Mấy ngày nay cô chỉ tập trung cho việc chuẩn bị lần phát sóng sắp tới, lúc đó Tô Lê có đến thăm cô một lần, sau đó cùng anh ấy bàn luận về chủ đề lần này, nói ra vài chủ ý cho cuộc thi mà cô nghĩ ra với anh. Tô Lê nghe xong cũng đưa ra một số lưu ý cho cô.

Anh em hai người cũng lâu rồi không ăn cơm chung với nhau, tối đó Tô Đào liền xuống bếp nấu một bàn toàn đồ ăn ngon cho họ.

Hai ngày sau, Tô Đào nhận được một bưu kiện, là do anh của cô gửi đến.

Bên trong là một bộ váy.

"Anh trai đưa than trong ngày tuyết cho em gái nè*"

* ý là giúp đỡ người khác khi khó khăn

Cô còn đang phát sầu vì không tìm được trang phục phù hợp, không ngờ lão ca nhà cô đã tặng một bộ qua đây rồi.

Còn hai ngày nữa là đến ngày phát sóng cuộc thi rồi, cô vốn dĩ muốn rủ Nhan Thanh Thanh đi dạo phố để chọn trang phục, hiện giờ có thể có thêm thời gian để luyện tập.

Tập một lúc 3 giờ liền, toàn thân lúc này mồ hôi nhễ nhại, Tô Đào đến phòng tắm thay đồ, vừa mới thay xong thì chuông điện thoại reo.

Trên màn hình hiển thị là Thời Hàn.

"Alo"

"Kỳ tới của « Tôi muốn xuất đạo » mình sẽ đến đó"

"Thế cậu sẽ thay giám khảo nào vậy"

Thời Hàn và Hàn Thần gần bằng tuổi nhau, hiện giờ anh đang tập trung vào công việc đóng phim nhưng vũ đạo không hề vứt xó, huống hồ anh xuất đạo sớm hơn Hàn Thần mấy năm, tính chuyên nghiệp cũng hơn anh ta rất nhiều.

"Mình chỉ là khách mời thôi, với lại còn có 2 người khác nữa"

Thời Hàn có chút cạn ngôn, trên trán xuất hiện ba vạch đen sì.

"Ây, mình muốn hỏi cậu một chút, lúc mình đến đó thì nên giả bộ không quen biết cậu hay là quen biết cậu đây?"

Thời Hàn không biết làm thế nào mới tốt, thậm chí còn định giả bộ không quen biết anh trai của cô luôn.

".. Mình thấy vẫn nên giả bộ không quen biết đi", Tô Đào cảm thấy tốt không lên quá nổi bật, ngoan ngoãn tham gia xong cuộc thi này, sau đó làm một tiểu minh tinh không quá nổi là được rồi, mục đích của cô bước vào giới giải trí không phải là để nổi tiếng, mục đích của cô là phải cắt đứt mọi đường liên hệ có thể xảy ra giữa Triệu Nhất Manh và Tô Lê.

Nếu là đường lớn thì cô sẽ đào cái hố, nếu là đường nhỏ thì sẽ chặn nó lại, nhất định không để Triệu Nhất Manh đến gần anh trai cô!

Thời Hàn lập tức hiểu ra, nghĩ đến những việc trên weibo, liền lo lắng nói: "Mấy ngày trước mình đang quay phim ở nước ngoài, hôm nay vừa về mới biết được việc cậu bị đồn nhờ người viết hộ bài hát trên mạng. Cậu có sao không? Sao không nói thân phận thật sự của cậu ra cho mọi người biết?"

Tô Đào là một người sáng tác nhạc nổi tiếng nhưng trước giờ chưa từng lộ mặt, cho nên mới không ai biết cô ấy là ai.

Ngay cả tên của 'người đó' cũng là Tô Đào thì mọi người cũng chẳng ai liên tưởng họ là cùng một người, đa số đều cho rằng chỉ trùng tên trùng họ thôi.

Hơn nữa cái weibo đó đã hơn 1 năm không đăng bài, trên đó chỉ có mỗi một cái video dài 10 giây, mà còn không lộ mặt nữa thì ai có thể đoán ra được chứ.

Thậm chí còn có lời đồn 'người đó' đã chết rồi.

"Mình không sao! Dù sao thì những gì họ nói đều không phải sự thật, chỉ cần mọi người biết mình không đạo văn là được, còn mặc kệ người khác, muốn nói gì thì nói".

Cô lười nói chuyện với nhóm người mình không quen biết lắm.

"Mình thấy cũng được, cậu rộng lượng thật đó*!"

* Nguyên văn: 你心大 ý nói rằng người này không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt

Dù trước kia là bạn cùng bàn, ngồi cùng với nhau 3 năm cấp 3 nhưng anh vẫn không hiểu được cô.

"Vậy mà cậu còn hỏi mình có sao không"

"Mình chỉ muốn xoát cảm giác tồn tại thôi không được hả"

Tô Đào cạn lời đảo mắt một cái.

* * *

Rất nhanh đã đến ngày diễn ra cuộc thi, Tô Đào ở hậu trường thay xong trang phục thì ngồi đợi đạo diễn gọi tên.

Tô Đào mặc một bộ quần áo cổ trang, màu sắc đỏ như lửa, vạt áo đung đưa, tóc thì cố định lại bằng một sợi dây màu đỏ, làn da trắng nõn, vòng eo thon thả không chút mỡ thừa, trên tay cầm một chiếc quạt màu đỏ.

Hôm nay cô muốn thể hiện một điệu múa cổ trang.

Thợ trang điểm vẽ cho cô một đóa hoa ở giữa trán, kẻ mắt dài thêm một chút, mới trang điểm được một nửa đã không nhịn được mà khen cô quá đẹp.

Hai chữ kinh diễm cũng không đủ để miêu tả vẻ đẹp này.

Tô Đào nhẹ nhíu mày lại, kiểu trang điểm này có chút diêm dúa, hãy tha thứ cho cô, nó làm cô nghĩ đến mấy chữ 'họa quốc yêu phi' này.

Cô chỉ có thể nhờ thợ trang điểm trang điểm nhẹ một chút, xóa hoa điền giữa trán đi, mắt cũng kẻ ngắn lại, môi đỏ rực cũng tẩy bớt đi làm thợ trang điểm có chút đau lòng, than thở Tô Đào làm lãng phí khuôn mặt này.

Còn hai mươi phút nữa chương trình mới bắt đầu phát trực tiếp, cô đến phòng vệ sinh một lát, ai ngờ vừa về đã phát sinh một việc vô cùng bất ngờ.

Quạt của cô đã bị phá hỏng.

Mặt quạt đều bị xé rách, chỉ còn lại nan quạt.

Hiện tại trong phòng chờ không có người ngoài, tất cả đều là những thí sinh chuẩn bị thi đấu.

Tô Đào cầm cái quạt đã bị phá hỏng, gương mặt lạnh lẽo, cô mới chỉ đi có mấy phút đã xảy ra chuyện như vậy rồi, trước đó lúc trang điểm cô không hề lấy quạt ra, có lẽ đây chỉ là ý định nhất thời.

Thời gian ngắn như vậy mà có thể làm ra được việc này

Tất cả thí sinh chỉ cần báo cho chương trình ca khúc và tên phần biểu diễn của mình là được, về đạo cụ thì tự mình chuẩn bị không cần báo lại cũng được, cho nên người biết cô mang theo cái quạt này chỉ có những người đang ở phòng chờ này thôi.

Tổng cộng có hai người đang ở phòng chờ, khoảng cách không gần nên không thể có thời gian phá hủy đạo cụ được, phòng chờ mà Tô Đào đang dùng rất lớn, có tận 9 người dùng nó.

Cô chỉ là một người mới thôi mà, có thể tổn hại đến lợi ích của ai cơ chứ!

A~~Vẫn có, ví dụ như những người trước mắt này.

"Ai làm vậy"

Có người nghe thấy tiếng của cô liền nhìn về hướng này.

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, vẻ mặt có chút thay đổi nhưng không có sự tức giận, ánh mắt liếc qua từng người từng người ở đây.

Có người cười trên nỗi đau của cười khác

Có người đồng tình

Còn có người đợi xem náo nhiệt.

Chỉ có Trương Ngôn Phù cúi đầu lúc cô liếc qua.

Chột dạ sao!

"Tôi đã biết ai làm rồi, nếu không có gan thì đừng làm chuyện xấu, nếu đã làm thì phải giả bộ tự nhiên một chút đừng để người khác nhìn ra, không có gan làm chuyện xấu mà kỹ năng diễn xuất cũng không có luôn", Tô Đào cười lạnh một tiếng, "Gần biểu diễn rồi còn muốn để người ta ghét bỏ"

Trương Ngôn Phù trừng mắt nhìn Tô Đào một cái.

Bây giờ thậm chí còn không thèm giả vờ luôn?

Cái trừng mắt này của cô ta biểu hiện rất rõ ràng, một số người nhạy bén cũng đã nhìn ra được chuyện gì đang xảy ra.

"Tô Đào, cô mau đi tìm tổ đạo cụ hỏi xem thử còn có cái quạt nào không"

"Đúng đó! Sắp phải biểu diễn rồi"

"Còn 10 phút thôi, cô mau đi hỏi thử xem nếu không sẽ không kịp đâu"

Dù sao thì trong số mấy người tham gia chương trình, Tô Đào là người có nhiệt độ cao nhất, nói không chừng sau này cô ấy sẽ nổi tiếng.

Ở cái giới này, lên lên xuống xuống, có người nổi trong khoảnh khắc, có người tốn 10 năm, ai biết được ngày nào đó mình bị rớt đài, lại có người xoay mình trở nên nổi tiếng, không biết chừng một ngày nào đó nể tình họ từng tham gia chung tiết mục này mà giúp đỡ, cho nên việc xã giao vẫn cần phải làm.

Những người giống Trương Ngôn Phù thể hiện sự bất mãn ra mặt như vậy trong lòng họ đều cảm thấy là ngu xuẩn dại dột.

"Cảm ơn.."

Nói xong liền xoay người đi tìm tổ đạo cụ.

Quạt của cô là do Tô Lê nhờ người đặt riêng, là thứ không thể thiếu cho điệu múa này, tâm trạng cô có chút đi xuống, cho dù tổ đạo cụ có quạt thì cũng không nhất định là màu đỏ, nếu là những màu khác thì lại không hợp với trang phục của cô.