Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 51: 《TÔI MUỐN XUẤT ĐẠO》




Lúc Tô Đào xuống lầu vứt rác thì thấy một thanh niên dáng vẻ vô cùng kỳ quái đứng bên cạnh thùng rác, một tay dường như đang nắm chặt cái gì đó, đôi vai không ngừng run rẩy giống như đang cố vùng vẫy khỏi thứ gì.

Tay còn lại như đang làm thế thủ ngữ, mắt nhắm nghiền miệng lẩm bẩm, lông mày cau lại dáng vẻ vô cùng giận dữ.

Những người đi dạo xung quanh đó đều nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ, nhìn anh ta giống như người bị bệnh thần kinh, mọi người đều tự giác tránh khỏi chỗ đó, dần dần xung quanh chẳng còn ai.

Người khác không nhìn rõ thứ trong tay anh ta nhưng Tô Đào lại biết rất rõ.

"Dừng lại!"

Tô Đào bước nhanh về phía trước chế trụ thân hình, ngăn cản hành động của anh ta.

"Cô là ai!", nói xong anh ta mở trừng mắt, "Cô! Cô cũng nhìn thấy đúng không! Cô cũng có âm dương nhãn!"

Ôi trời đất ơi, mẹ ơi! * Anh ta còn tưởng chỉ có mình anh ta nhìn thấy chứ!

*nguyên văn 我滴个乖乖 có nghĩa giống với mấy câu chửi thề

Trong tay anh ta là một nữ quỷ đang hấp hối, còn có dấu hiệu hồn phi phách tán.

Người này vậy mà lại dùng diệt hồn chú lên người nữ quỷ!

Diệt hồn chú này có tác dụng giống như tên gọi của nó, nếu như bị trúng phải nó thì chắc chắn sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh!

"Cô ta không phạm sai lầm thì sao anh có thể khiến cô ấy hồn phi phách tán được, cho dù có thì cũng là do âm phủ phán xét, hình phạt mà cô ấy phải chịu, tội mà cô ấy phải gánh đều không liên quan đến anh"

Chuyện này cùng với việc coi mạng người như cỏ rác giống hệt như nhau!

Giọng điệu của Tô Đào vô cùng lạnh nhạt, loại người như vậy kiếp trước cô đã thấy rất nhiều, từng người từng người đều dùng danh nghĩa vì dân trừ hại, nhưng nếu ai cũng làm thế thì cần gì cái gọi là công lý nữa?

Không lẽ cảnh sát bọn họ đều dùng để trang trí sao! Nhân gian có quy tắc của nhân gian, minh giới tất nhiên cũng sẽ có quy tắc riêng của nó, cho dù là quỷ thì cũng không khác được, ai cũng không có quyền quyết định sống chết của họ.

"Ý của cô là muốn tôi thả cô ta ra?", người thanh niên lộ rõ vẻ bất ngờ, "Cô ta là quỷ đó! Nhân gian không phải là nơi mà cô ta nên ở, cô ta nhất quyết ở lại nhân gian, nếu không có âm mưu thì tại sao lại không chịu đi đầu thai, không lẽ đợi cô ta gây chuyện rồi thì mới xử lý sao!"

Tô Đào cảm thấy mình không thể nói chuyện với người này, cô cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng rồi nha.

"Tôi.. tôi không muốn.. hại người, tôi chỉ muốn ở cùng với người nhà thêm mấy ngày, cứu.. cứu tôi với", cơ thể của ma nữ dần trở nên trong suốt, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Tô Đào cầu cứu.

Tô Đào gật gật đầu với cô ấy.

Hai mắt nhắm lại, con mắt màu tím hiện ra, một cánh cửa gỗ cổ kính từ từ xuất hiện, một người đàn ông mặc trang phục màu đen bước ra từ trong đó, đôi mắt lạnh lẽo.

Người đến cũng giống với lần trước, vô cùng kính cẩn cúi đầu.

Những điều này đều được người thanh niên kia nhìn thấy hết, đứng ở bên cạnh bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.

"Làm phiền quỷ sai đại nhân đưa cô ấy đến âm phủ"

Thái độ của Tô Đào cũng rất cung kính, nhỡ sau này gặp chuyện khó khăn thì cũng có thể nhờ cậy quỷ sai, hiện giờ tỏ thái độ tốt một chút cũng không có gì nguy hại mà lại còn được lợi về sau.

Quỷ sai gật gật đầu, dùng xích câu hồn trói nữ quỷ lại rồi mang cô ta đi âm phủ.

"Xin chào! Tôi tên Chu Dịch, là đệ tử của phái Thượng Thanh, dám hỏi đạo hữu đến từ môn phái nào?"

Chu Dịch bày ra dáng vẻ kích động gần như không thể khống chế được, ngay cả Thượng Thanh cũng chưa từng có nhân vật lợi hại như vậy.

Đôi mắt có thể kết nối âm dương còn có thể triệu hồi quỷ sai, lại còn được quỷ sai đối xử kính cẩn như vậy, người này chắc chắn không đơn giản.

Âm dương nhãn của cô và hắn ta hoàn toàn không giống nhau, không biết còn lợi hại hơn hắn ta bao nhiêu lần.

Tô Đào tất nhiên không biết hình tượng của mình trong mắt Chu Dịch đã biến thành thế ngoại cao nhân nhưng mà phái Thượng Thanh thì sư phụ có từng nhắc tới, là một trường phái Đạo gia, dân gian thường gọi là phái Mao Sơn, ý tứ muốn kết giao của anh ta thể hiện vô cùng rõ nhưng hiện giờ Tô Đào thật sự không muốn dính líu đến mấy cái môn phái này.

"Đừng gọi tôi như vậy, tôi không phải là người Đạo gia"

"Rõ ràng vừa rồi cô đã triệu tập quỷ sai mà, sao lại không phải người Đạo gia được?"

Chu Dịch nghi ngờ Tô Đào đã nhìn thấy ý nghĩ của mình nên tự nhiên cảm thấy có chút khinh thường bản thân rồi.

"Tôi có thể nấu cơm nha! Hơn nữa còn đặc biệt ngon, vậy có phải tôi là đầu bếp rồi không?". Tô Đào thật sự không phải người theo Đạo gia, lúc sư phụ còn sống cô cũng từng hỏi người môn phái của họ là gì.

Sư phụ chỉ nói bọn họ không thuộc bất cứ môn phái nào nhưng mà tất cả các môn phái đều phải tôn trọng họ.

Đến tận bây giờ Tô Đào cũng không biết được câu nói đó có ý nghĩa gì.

"Vậy.. vậy cô làm nghề gì? Chắc cũng không thể tự nhiên mà học được bản lĩnh này chứ~, Chu Dịch đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân, anh ta cũng chỉ muốn kết bạn với cao nhân thôi mà, sao lại phải nổi nóng với anh chứ, hứ!

" Nghệ sĩ "

Cảnh tượng vừa rồi anh ta định khiến nữ quỷ đó hồn phi phách tán vẫn còn hiện rõ mồn một khiến cô không thể có ấn tượng tốt với anh ta được.

" Người nổi tiếng hả~cái này có chút không thể tin được! ", Chu Dịch gãi gãi ót, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

" Tạm biệt! ", Tô Đào không muốn nói chuyện với anh ta nữa liền chào tạm biệt.

" Tạm.. tạm biệt "

" A! Cô tên là gì vậy? "

" Ây! Cô nói gì đi chứ! Trả lời tôi đi mà! Đại thần! Ngài tên là gì vậy? "

Tô Đào đã đi mất tăm rồi Chu Dịch mới nhớ ra vẫn chưa hỏi được chuyện quan trọng như vậy.

Cô ấy nói mình là ngôi sao nhưng mà sao anh ta chưa thấy cô ở trên mạng nha?

Chu Dịch cảm thấy có lẽ mình đã phát hiện một sự thật bi thương gì đó, tiểu tỷ tỷ này có lẽ còn chưa có nổi tiếng.

* * *

Cuối tuần

« Tôi muốn xuất đạo » từ hôm nay sẽ bắt đầu ghi hình, sáng sớm Tô Thừa đã đặc biệt lái xe đưa cô đến trường quay của chương trình.

Thuận tiện hội ngộ cùng Lưu Niên luôn.

Cậu ấy hiện tại là người đại diện của Tô Đào, lúc đầu Tô Lê định chọn một người đại diện xuất sắc từ studio của mình để đưa cho cô nhưng cô lại từ chối.

Cô muốn được tự mình ra trận cho nên ngay từ đầu đã không có ý định mượn dùng danh tiếng của anh trai để xuất đạo nhưng mà cô cũng biết gương mặt này của mình ít nhiều cũng sẽ bị cọ nhiệt với anh trai.

Mặc dù gương mặt sau khi trưởng thành chỉ có 3-4 phần giống với Tô Lê thôi.

Hơn nữa cô phát hiện gương mặt hiện giờ của mình giống hệt với kiếp trước không khác chút nào!

" Wo sài! Xe của anh trai cậu đỉnh thật đấy! ", Lưu Niên vô cùng cẩn thận sờ vào thân xe, đây là lần đầu tiên anh được ngồi Maybach nha, anh phải chụp lại làm kỳ niệm mới được.

Tô Đào:" Đắt lắm sao? ", cô không hiểu nhiều về xe cho lắm, chỉ nhận biết được mấy hãng xe thông thường thôi nhưng mà cũng không biết giá của chúng.

" Không đắt "

Tô Thừa bình tĩnh nói, thật ra anh cũng cảm thấy không đắt, đây là chiếc xe rẻ nhất trong đống xe của anh rồi, vốn dĩ anh định lái chiếc Bugatti kia cơ nhưng Tô Kính nói em gái mới bước chân vào vòng giải trí không cần phải quá cao điệu*, thấp một chút mới tốt.

*ý nói không cần quá phô trương

Cho nên anh mới lái chiếc xe này tới.

Lưu Niên: Tại sao phải nói láo hả, lương tâm của anh có bị cắn rứt chút nào không? Có bán tận 3 anh ta đi thì cũng không mua nổi con xe này được không hả!

" Anh ba, lát nữa anh dừng lại cách trường quay khoảng 100m là được, em sẽ tự đi bộ qua đó "

Mới sáng sớm như vậy mà anh ba đã đến nhà của cô đợi rồi, vốn dĩ cô tính sẽ tự bắt xe đến đó nhưng anh ba lại nói là thuận đường. Rõ ràng là hai hướng khác nhau nhưng cô lại không khuyên được anh ấy chỉ có thể để anh đưa đến trường quay.

" Nhu Nhu, anh đưa em đến tận cửa không được sao? ", giọng điệu còn có chút tủi thân, đường đường là chủ tịch tập đoàn vậy mà lại dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện!

".. Không.. tốt lắm "

" Ây da! Em ghét bỏ anh sao!"

Ôi trời, diễn tinh* quá đi!

*ý nói người nào đó diễn xuất rất tốt

Tô Đào từng thấy dáng vẻ anh ba sát phạt quyết đoạn trong công việc nhưng lúc này lại có vẻ tủi thân như cô vợ nhỏ vậy, cô không muốn nói chuyện chút nào!

Đến lúc Tô Đào xuống xe đi vào, Tô Thừa vừa thấy uất ức vừa thấy tổn thương nhìn bóng lưng Tô Đào đi xa, em gái lớn rồi liền không muốn dính người nữa!

Nếu như Tô Đào nghe được mấy lời trong lòng này của anh thì chắc chắn cô sẽ mặt lạnh nói một câu, cô lúc nào thì dính người cơ chứ!

* * *

Khác với những lần ghi hành trước đó, chương trình « Tôi muốn xuất đạo » lần này được tiến hành theo hình thức phát sóng trực tiếp, chỉ có như vậy mới công khai và minh bạch được, nói trắng ra chính là tiết mục lần này sẽ không có cái gọi là mờ ám.

Trong mắt Tô Đào, đây cũng chỉ là một mánh khóe để quảng cáo thôi.

Chưa có một cuộc thi nào được tiến hành phát sóng trực tiếp, chỉ riêng điểm này thôi đã có thể thu hút vô số người xem rồi.

Mờ ám thì chắc chắn là có rồi, có lẽ chương trình này được thiết kế đặc biệt để ai đó xuất đạo ấn tượng.

Đừng trách cô tại sao nghĩ như vậy, chỉ là những chương trình kiểu này cũng đâu hiếm lạ gì mấy trò đó.