Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 282: Đông Cẩm, Đông Li




Lâm Cảnh nhìn Minh Vương lệnh, yên lặng dời tầm mắt.

"Là Cẩm Nhi phế hắn."

Một câu nói, Đông Li tựa hồ nghe không hiểu, kêu anh lại lặp lại một lần nữa.

"Làm sao có thể, Cẩm Nhi là người thường thì đánh hắn như thế nào, cho dù cô ấy khôi phục tiên thân cũng chỉ có thể chịu được tiên tu, không bằng cũng sẽ không bị ma quân cướp đi Minh Vương ấn còn kéo xuống kiếp sống trước kia, cậu cũng quá thương cô ấy, so với tôi..." Đông Li nói xong liền không nói lời nào, bởi vì Lâm Cảnh đang nhàn nhạt nhìn hắn, thường ngày hắn xuất hiện biểu tình này, Đông Li liền biết mình sai rồi.

"Thật sự là Cẩm Nhi a, cô ấy làm như thế nào." Miệng Đông Li há đến mức có thể nhét một quả trứng gà.

Lâm Cảnh: "Thần lực được phong ấn trong Minh Vương ấn."

"Nhưng Minh Vương ấn trong tay U Lục a." Đông Li nói.

Lâm Cảnh: "Tâm ấn."

Như vậy giải thích rõ ràng, thần lực niêm phong trong ấn, phế đi mấy U Lục cũng không phải việc khó. Đông Li hiểu rõ cười, "Cẩm Nhi chính là thông minh, tôi chưa từng dạy qua tâm ấn cho cô ấy, thế mà cô ấy tự ngộ ra."

"Là chính cậu cũng không biết chứ." Lâm Cảnh không chút lưu tình vạch trần hắn.

Đông Li từ trước đến nay da mặt dày có thể so với tường thành, tuyệt không thèm để ý: "Nói như vậy, Cẩm Nhi đã nhớ lại, vậy thái độ vừa rồi của cô ấy đối với tôi là như thế nào."

Lâm Cảnh không nói gì.

"Không phải cô ấy biết chứ." Đông Li cười gượng vài tiếng.

"Ước chừng là đoán được." Lâm Cảnh lại thở dài thật dài.

...

Lúc Tô Đào trở lại phòng, có lẽ là chờ một thời gian dài, Bùi Tiểu Niệm đã nằm sấp trên giường ngủ thiếp đi, trên điện thoại di động còn đang phát chương trình tạp kỹ.

Tô Đào đắp chăn cho cô ấy, tắt điện thoại di động, lại tắt đèn, tự mình nằm trên sô pha, hiện tại cô đều nhớ tới, tuy rằng vẫn là người thường, không có pháp lực, nhưng có một phương tâm ấn, có pháp lực hay không cũng không sao cả.

Một giờ trôi qua, Tô Đào vẫn nhìn chằm chằm vào phông chữ phát sáng trên lầu ngoài cửa sổ sát đất, lại qua phút, cô duỗi chân, sofa khách sạn nhỏ, cô vẫn không ngừng cuộn tròn, hiện tại có chút chua xót.

Cô là Minh Vương Đông Cẩm, huynh trưởng là Thiên giới chi chủ Đông Li, cha mẹ bỏ mình, là Đông Li nuôi nấng cô trưởng thành, hai vạn tuổi tiếp quản Minh giới, tương đương với trẻ con mười hai tuổi của Phàm giới.

Cô làm Minh Vương  rất không xứng đáng, trong chuyện tu luyện đã qua, lúc cùng Trầm Ngô thành thân khó khăn lắm mới chỉ là thượng tiên, đây là xô dưới sự đốc thúc của Đông Li, không tình nguyện trước khi thành thân tiến giai.

Trầm Ngô nhất mạch đối với phẩm giai rất coi trọng, tuy rằng cha cô là một nhân vật, nhưng cô thật sự không đỡ được tường, cũng chính là Trầm Ngô chính mình không quan tâm, anh chỉ muốn cô là người này, cho dù là người thường đối với anh mà nói cũng không sao cả, huống hồ anh nhất mạch cũng chỉ còn lại có một mình anh, cũng không có trở ngại.

Nhưng sẽ luôn có một số người ở sau lưng nghị luận, nói cái gì cô không xứng với anh, Đông Li chính mình cũng biết muội muội này của hắn là tính tình phật hệ, đối với pháp lực một chuyện không để ý, hắn tuy là thiên đế, nhưng cũng không chặn được miệng người khác, không muốn muội muội bị chỉ trích, chỉ có thể đốc thúc cô cần cù tu luyện.

Trước kia hắn còn nghĩ phẩm giai gì đó không sao cả, ai biết đối tượng thành thân sau này của nàng lại là Trầm Ngô, lúc trước lúc Trầm Ngô cầu hôn, hắn đầu tiên là khó có thể tin, tiếp theo lại cảm thấy có chút thiệt thòi Trầm Ngô, cuối cùng mới có chút đau lòng.

Dù sao cũng là muội muội một tay nuôi lớn của hắn, nuông chiều lớn lên, không có ai tôn quý hơn cô.

Bất quá là có thêm một người sủng ái.