Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 271: Như đánh vào tim




Không có gì cả.

Đây là sân thượng của khách sạn.

Vài sợi tóc bị gió thổi tung, Tô Đào cài lại tóc trên đầu, tháo dây chun buộc tóc trên cổ tay xuống, một bên nhìn kỹ chỗ này.

Nơi này rất trống trải, không có bất kỳ chỗ nào để ẩn náu, cô cũng không nhìn thấy gì, trong các tòa nhà cao tầng chung quanh sáng lên từng ngọn đèn vàng, dưới lầu là xe cộ chảy xiết không ngừng, còn có tiếng bấm còi.

Mọi thứ đều bình thường.

Phù..

Một luồng gió lạnh thổi vào gốc cổ, trong nháy mắt chảy về phía tứ chi bách hài, phảng phất trong khe xương đều bị nhồi đầy, đầu óc cũng trở nên mê man ngất xỉu, cô giơ tay lên muốn đem bùa trong tay ném ra ngoài lại không dùng được nửa phần khí lực, ngay cả bấm quyết cũng vạn phần khó khăn.

Tô Đào ở trong lòng mặc niệm Thanh Tâm chú, lại không nghĩ tới một chút tác dụng cũng không có, ngay cả muốn cắn rách đầu lưỡi, hàm răng tựa như không có tri giác.

Sân thượng khách sạn đêm khuya, chỉ có ánh trăng và các tòa nhà xung quanh vẫn còn ánh đèn tăng ca chiếu xuống.

Tô Đào chậm rãi thở ra một hơi, ép buộc mình phải thanh tỉnh một chút, nhưng vô luận cô cố gắng như thế nào, trong đầu cũng chỉ càng ngày càng hỗn độn.

Có một khoảnh khắc như vậy cô dường như mất đi ý thức, khi mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt cô đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cô đứng trên một mảnh cát vàng, liếc mắt nhìn lại cát vàng đầy trời, trên cát vàng còn có từng trận phong sa nhấc lên.

Mà đối diện cô còn ngồi xổm một con hồ ly, nằm ngửa tám hướng trên mặt đất, Tô Đào theo bản năng liền nắm lấy gáy nó nâng lên, nhắc tới cô mới phát hiện y phục vốn có của mình không thấy đâu, đổi thành một thân quần áo đỏ rực.

Có phải cô đang du hành thời gian không?

Lần này mặc đến địa giới yêu quái sao?

"Ngươi mau buông tiểu gia ra!!" Tô Đào còn đang khiếp sợ biến hóa của mình, hồ ly trong tay đột nhiên mở miệng, nó còn có thể nói chuyện, giơ tay lên liền ném nó ra ngoài.

"Này! Ngươi là mỹ nhân rắn rết giết thiên đao, ngã chết tiểu gia!!" Hồ ly lăn lộn trên mặt đất, bốn chân đứng lên run rẩy cát vàng dính trên người, nhe răng trợn mắt la hét với Tô Đào.

Giọng điệu này cô có chút quen thuộc!

"Hồ Đại Tráng??" Cô đã cố gọi lên.

Tiểu hồ ly nhất thời không kêu nữa, há miệng to, hình thái hồ ly của nó cũng nhìn không ra nó là đang kinh ngạc, nhưng Tô Đào vẫn nhìn ra trên mặt nó.

"Thật đúng là ngươi a, ngươi làm sao ở đây? Không phải ở đâu?" Tô Đào muốn ngồi xổm xuống nói chuyện với nó, không ngờ nó lập tức hóa thành hình người, cũng may nàng né tránh, bằng không khẳng định sẽ đụng phải nhau.

"Làm sao ngươi biết tên tiểu gia?!" Nó tựa hồ so với Tô Đào còn khiếp sợ hơn.

"Không phải ngươi nói cho ta biết sao?" Tô Đào kỳ quái nói.

"Tiểu gia sao lại tùy tiện nói cho người khác biết tên, thấy cũng chưa từng thấy qua ngươi, hừ! Ta thấy ngươi là ái mộ tiểu gia đi, cùng người khác hỏi thăm đi, chỉ cần ngươi mang tiểu gia đi đến xem hôn lễ của Minh vương, tiểu gia liền miễn cưỡng cho ngươi một cơ hội. "

Tô Đào nhìn nó năm sáu giây.

"Sao lại nhìn tiểu gia như vậy." Hồ Đại Tráng hóa thành hình thái hồ ly, bị mỹ nhân nhìn chằm chằm như vậy nó vẫn sẽ đỏ mặt.

Tô Đào: "Ngươi thật sự không biết ta sao?"

Hồ Đại Tráng nghiêng đầu, thái độ manh động mười phần, "Thật sykhông biết."

Nếu như không phải hiện tại có chút kỳ quái, Tô Đào nhất định sẽ xông lên từ đầu đến cuối.

"..... Minh Vương cưới vợ."

Tô Đào lẩm bẩm đọc ra bốn chữ này, trước kia cô giống như nghe tiểu hồ ly nói qua cái tên này.

Lúc ấy nghe không có cảm giác gì, hiện tại nghe được bốn chữ này lại như dùng cùn đâm thẳng vào tim.