Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 254: Nhị ca anh nhẹ tay một chút




Vốn tưởng rằng tất cả phim đều được bổ sung, không nghĩ tới còn bỏ sót một cảnh, vẫn là người ta cập nhật xong kết cục lớn có tin tức nhắc nhở cô mới biết được.

Cả đêm cũng không chợp mắt, càng nhìn càng mê muội, cũng không cảm thấy mệt mỏi, biết ánh mặt trời sáng ngời, Lục Lục gãi cửa, Tô Đào mới phân cho một chút lực chú ý cho hiện thực, vừa nhìn thời gian đã gần tám giờ.

Đội hai quầng thâm, thay nước mới và thức ăn cho mèo cho Lục Lục, cầm một tấm chăn nhỏ lên sô pha, đầu óc cũng sẽ không đảo lại, ánh mắt cũng bị choáng, vẫn kiên cường xem xong hai tập cuối cùng.

Cô cứ như vậy ngủ trên sô pha, mãi cho đến sáu giờ chiều, cô ngủ rất sâu, chuông cửa vang lên cũng không nghe thấy.

Tô Lê biết mật mã nhà cô, ấn chuông cửa vài lần không ai mở, anh bấm mật mã liền đi vào.

Trong phòng hơi tối, rèm cửa không kéo ra.

Đóng cửa lại, đi về phía trước vài bước, có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Tô Lê vừa nhìn, Tô Đào nằm trên sô pha ngủ, lúc này mới ngủ mấy giờ.

Lục Lục điên cuồng chạy tới, chân trước ôm lấy bắp chân anh, muốn bò lên trên, Tô Lê ôm lấy nó, đi đến trước cửa sổ sát đất kéo rèm cửa sổ ra.

Đột nhiên có ánh sáng tiến vào, đã sáu giờ chiều, mặc dù không đến mức chói mắt, nhưng Tô Đào vẫn tỉnh.

Ánh mắt cô híp lại thành một khe hở, ngẩng đầu lên trên, thanh âm có chút khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ, "Anh, sao anh lại tới đây?"

Nói xong, cô lại nhắm mắt lại, mặt xoay đến lưng sô pha.

Tô Lê đi tới, ngồi bên cạnh cô, "Gọi điện thoại cho em không nghe máy, WeChat cũng không trả lời, anh không yên tâm, lên xem một chút."

Một lúc lâu sau.

Tô Đào rất nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Điều này là hoàn toàn vô thức.

Bây giờ cô không thể phân biệt giữa thực tế và giấc mơ.

"Nhu Nhu, hôm nay ở nhà tụ tập ăn cơm, mau đứng dậy thay quần áo nào." Tô Lê nhéo nhéo khuôn mặt cô.

"Không phải mới.....  tụ tập hôm qua ư?"

Tô Đào rốt cục mở mắt ra, ánh mắt nửa ngủ nửa tỉnh rất mông lung, nói chuyện ánh mắt lại có xu hướng khép lại.

"Ngoan nào, hôm nay có người đến." Tô Lê kéo cô lên, Tô Đào thuận thế tựa đầu vào vai anh, đè mặt sang một bên, mơ hồ nói: "Em thật sự rất buồn ngủ.... Buồn ngủ, không muốn đi."

"Thật không muốn đi?" Tô Lê thấy em gái buồn ngủ đến bộ dạng như vậy, trong lòng cũng có chút không đành lòng, nhưng không đi không được a!

Tô Đào: "Ân...." Thực sự không muốn đi, cô muốn ngủ ngay bây giờ.

"Nhu Nhu, em nghe anh nói a, dì họ hôm nay tới, bà ấy...." Tô Lê còn chưa nói hết, ngoài cửa đã có một người tiến vào.

"Tô Lê, Nhu Nhu đâu..." Tiếp theo anh liền nhìn thấy Tô Đào nhắm mắt lại, nửa ngồi dựa vào bả vai Tô Lê.

Nhíu mày, đi tới. "Nhị ca."

Tô Lê kêu một tiếng, vỗ nhẹ lưng Tô Đào một cái, "Mau, nhị ca đến!"

Anh nhìn cô với một chút lo lắng.

"Đứng lên, thay quần áo." Tô Trạm đứng ở một bên, trầm giọng nói.

Tô Đào không có động tĩnh gì.

Tô Trạm vỗ vỗ bả vai Tô Lê, ý bảo anh đứng lên.

Tô Lê: "Nhị ca....". Tô Trạm hất cằm lên.

Tô Lê cẩn thận lấy tay nâng cằm cô, tựa người vào sofa, đứng sang một bên.

Tô Trạm mặt không chút thay đổi cởi bỏ từng nút áo, xắn ống tay áo trên cổ tay, ném áo khoác lên người Tô Đào, quấn cô lại, liền lộ ra một cái đầu. Tiếp theo ôm lưng ôm người lên, đi thẳng đến phòng thay đồ.

Tô Lê: "Nhị ca anh nhẹ một chút."

Tô Trạm mắt điếc tai ngơ.

Thân thể đột nhiên bay lên trời, Tô Đào bị dọa: "oi ôi ôi!!!"

Tô Đào lần này hoàn toàn tỉnh táo, hai chân bập chắc, mở mắt ra nhìn thấy người: "Nhị ca? Sao anh lại ở đây?"

Cô có thể đánh lưu manh côn đồ, nhưng không đánh lại Tô Trạm quanh năm huấn luyện!

Giãy dụa nửa ngày không có kết quả, Tô Đào ai oán nhìn thoáng qua Tô Lê phía sau, cúi đầu như xác chết, mặc cho người ta cắt xén.

Tô Trạm đặt cô ra cửa phòng thay đồ, chỉ chỉ cửa, "Nhiều nhất cho em ba phút. "

"......"

Tô Đào phồng hai má, cuối cùng không nói gì, ngoan ngoãn đi vào thay quần áo, nhị ca từ trước đến nay nói một không hai, cũng chỉ đối mặt với đại ca mới không như vậy.

"Nhị ca, Nhu Nhu là con gái, sau này anh dịu dàng một chút." Thấy cô đi vào, Tô Lê mới lên tiếng.

Tô Trạm ngẩng đầu nhìn anh, dáng người cao ngất như tùng, không giận tự uy, ánh mắt của anh làm cho người ta có một loại cảm giác kính sợ.

Lúc Tô Lê nói ra lời này bất giác nuốt nước miếng, kỳ thật nói thật, sáu anh em bọn họ, bình thường cũng chỉ có Tô Đào dám sặc vài câu với Tô Trạm.

"Anh vừa rồi không ôn nhu sao?"