Tô Đào nghe lời này, nội tâm có thể nói là sóng to gió lớn, chuyện cô sống lại chỉ có cô biết, anh nói anh đã mất đi cô một lần, đó có phải là nói rõ...
Kỳ thật cho tới nay cô đều có một suy đoán, chỉ là cô không có cách nào đi chứng thực.
Mỗi ngày nhìn gương mặt mình càng lớn càng giống kiếp trước, cô cảm thấy đây không phải là trùng hợp, đôi khi sẽ nghĩ kiếp trước cô có phải là con của Tô gia hay không.
Tô Lê kiếp trước đã nói qua anh nhìn thấy cô sẽ cảm thấy thân thiết, dựa theo tuổi cô kiếp trước mất tích, anh cũng chỉ mới học tiểu học, ấn tượng đối với em gái sẽ không sâu đậm, loại thân thiết này chỉ có thể bởi vì máu dày hơn nước.
Suy đoán đã được chứng thực, nước mắt Tô Đào liền rơi xuống, cô có lẽ thật sự là con của Tô gia.
"Anh ơi, anh thật sự là anh trai của em."
Là anh trai ruột thật sự.
Tuy rằng cô đã sớm đem bọn họ trở thành người nhà của mình, nhưng đôi khi sẽ cảm thấy mình chỉ chiếm dụng người khác, đây vốn không nên là của cô.
"Sao đột nhiên khóc, đừng khóc được không, anh chính là anh em mà, sao còn nói nhảm."
Giống như khi còn bé, Tô Lê nhẹ giọng dỗ dành.
"Em... em chỉ hạnh phúc." Tô Đào hít mũi, dùng sức lau mặt, đem nước mắt muốn nhịn không được nghẹn trở về.
"Anh cảm thấy vẫn nên kiểm tra, nếu em sợ ba mẹ lo lắng, ngày mai chúng ta đi, nha?" Tô Lê cảm thấy làm một lần kiểm tra có thể an tâm một chút, ngoại thương không có, vạn nhất có nội thương thì sao, anh đã xem qua rất nhiều ví dụ.
Tô Đào cảm thấy không đáp ứng anh, trong đầu anh có thể đầy chuyện này, nói không chừng còn có thể động viên ba mẹ cùng nhau, liền gật đầu đáp ứng.
Trái phải là đi bệnh viện một chuyến, làm thì làm đi.
Tiễn Tô Lê đi, Tô Đào mới ngồi xuống kết hợp tất cả những chuyện phát sinh hôm nay, suy nghĩ rất nhiều lại giống như không có kết quả gì, nhưng trong lòng cảm thấy kiên định rất nhiều.
Muốn đi ra ngoài hít một hơi, Tô Đào cầm quần áo rón rén đóng cửa xuống lầu.
Lúc này cũng chỉ có bảo vệ ở cửa vẫn còn.
Cô vừa bước ra khỏi cửa lầu đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đèn đường mờ nhạt trong tiểu khu kéo dài bóng dáng vội vàng của anh.
Cô lên tiếng kêu lên: "Lâm Cảnh."
Người nọ cước bộ dừng lại, giây tiếp theo tốc độ nhanh hơn đi về phía này.
Anh đứng trước mặt cô, ôm lấy eo cô, ôm chặt lấy người, Lâm Cảnh nhắm mắt lại, vùi sâu vào cổ cô.
Cảm giác được toàn thân anh đều run rẩy nhẹ, điểm mất mát trong lòng Tô Đào không còn sót lại chút gì, cô ôm lại, an ủi nói: "Em không có việc gì, anh..."
Lời còn chưa dứt, cô cảm thấy cổ có chút ẩm ướt.
Anh ấy... Anh ấy khóc.
Tô Đào nhất thời có chút hoảng hốt, muốn nhìn anh một chút, "Lâm Cảnh! Lâm Cảnh!!!"
Nhưng anh vẫn bất động, ôm chặt cô, Tô Đào không dám dùng sức, chỉ có thể nhỏ giọng gọi anh, một tiếng so với một lại càng tiếng ôn nhu.
Bốn phía yên tĩnh kỳ lạ, chỉ có thể nghe được Tô Đào từng chút từng chút nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
Không biết đã qua bao lâu.
Lâm Cảnh tài rốt cục ngẩng đầu, nhìn cô gái trước mắt, hai mắt anh đỏ hoe, khóe mắt còn có nước mắt chưa khô.
Tô Đào giơ tay nhẹ nhàng. Lâm Cảnh nắm lấy cổ tay cô, chậm rãi đi xuống cho đến mười ngón tay giao nhau, giọng nói khàn khàn, "Thực xin lỗi, anh đến trễ."
May mắn thay... May mắn thay....
Đối với Tô Đào mà nói, anh đến, cũng không muộn.
Tô Đào lắc đầu, chủ động ôm lấy anh, ngửa đầu nhìn anh, là an tâm trước nay chưa từng có.
Nhìn thấy ánh mắt đỏ thẫm của anh, trong lòng Tô Đào mới nghĩ rõ vì sao không có tin tức cùng điện thoại của anh.
Anh vẫn còn run rẩy.
"Em ở ngay đây, em vẫn ổn."
Cô không bị thương, xoay một vòng, "Anh thấy đấy."
Nói xong lại áp vào trong ngực anh.
Lâm Cảnh chân thật cảm nhận được nhiệt độ của cô, cô không bị thương, còn vui vẻ như trước kia, cuối cùng cũng có ý cười, "Nhu Nhu."
Lâm Cảnh từ nhỏ đã không phải là người thích khóc, cho dù từ nhỏ gặp phải chuyện như vậy cũng không rơi một giọt nước mắt, ngoại trừ cô có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, người bên ngoài cũng không ai có thể làm được.
Nhìn thấy cô bị kéo ra khỏi khung hình, lần đầu tiên anh có một cảm giác sợ hãi đến tuyệt vọng.
"Dạ." Tô Đào ngẩng đầu, liền cảm giác được trán một mảnh ấm áp, vài giây sau, chậm rãi đỏ mặt.
...
🌷: Ô ô ô.. tui cũng khóc nhè