Tô Đào vừa tỉnh lại, đã qua thời gian người bình thường ăn sáng.
Rời giường việc đầu tiên chính là cho Lục Lục ăn, sau đó mới đi rửa mặt, tóc dài tùy ý xõa tung, mang theo một cái dây tóc nhung của fan, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ.
Rửa mặt xong kéo dây buộc tóc xuống, trước trán có mấy sợi tóc không quy củ vểnh lên, nghĩ đến buổi trưa còn phải đưa cơm cho Tô Tiểu Ngũ, nguyên liệu nấu ăn còn lại trong tủ lạnh không nhiều lắm, lát nữa phải đi siêu thị mua chút.
Tiện tay lấy một hộp sữa từ trong tủ lạnh, cũng không hâm nóng mà liền uống lên.
Từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ trang phục bình thường đang định thay, bỗng nhiên nhớ tới trong wechat Lục Niên gửi cho cô hôm qua có một tin nhắn là để cho cô mặc đẹp một chút, cho dù là chương trình truyền hình thực tế đời sống cũng đừng quá chân thật, sẽ ảnh hưởng đến phong cách tiếp diễn của cô.
Quá đáng là hắn cũng nói rằng đây là bài tập về nhà, để trả tiền.
Tô Đào thở dài một câu cuộc sống gian khổ, liền nghe lời đi vào phòng thay đồ chọn một bộ quần áo trước đó Nhan Thanh Thanh phối cho cô.
Nhan Thanh Thanh dù sao cũng học thiết kế thời trang, đối với phối hợp cùng thời trang nhạy bén so với cô còn tốt hơn rất nhiều.
Cũng không phải nói Tô Đào mặc không đẹp, chỉ là cô không thích cân nhắc mấy thứ này, đơn giản thoải mái là được, có dáng người cùng khuôn mặt như cô, mặc cái gì cũng đẹp.
Quần áo không dễ nhìn mặc trên người cô đều có vài phần hương vị.
Tô Đào chọn cho mình một thân cho là đơn giản nhất, áo màu đen ngắn nửa tay áo, hai bên tay áo có chút thiết kế bồng bồng tay, cổ áo chữ V, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, cùng một đoạn thắt lưng, phối với một cái quần jean phần màu đen dài, hai chân thẳng tắp thon dài, giày da ống dài màu đen, vừa vặn che khuất cổ chân, chỉ lộ ra một tia da thịt trắng như tuyết giữa ống quần, cô còn cho mình một cái mũ.
Trông hơi mát mẻ.
Trên cổ tay là lắc tay anh cả tặng.
Sau khi ăn mặc xong, chụp ảnh gửi cho Lục Niên, liền xuất phát đi siêu thị.
Đi theo là thợ quay phim và đạo diễn theo dõi, Tô Đào có chút không thoải mái, đè lên vành mũ, ánh mắt xung quanh nhìn càng ngày càng nhiều, có người trẻ tuổi nhận ra cô, cầm điện thoại di động một đường chụp.
Vừa đến cửa siêu thị, liền nhận được wechat của Lục Niên.
"Cũng được, bài tập này coi như cậu đã đạt được."
Mới đạt được?
Tô Đào ngây ngẩn cả người, vừa rồi nói với đạo diễn quay phim còn nói hôm nay cô ăn mặc rất đẹp, sao đến hắn mới đạt được?
"???"
"Không trang điểm, trừ 40 điểm." Tô Đào muốn nói cậu có phải bị mù hay không, "Tớ trang điểm rồi."
"Khai mỹ nhan không tính."
"..... Không có vẻ đẹp." Lục Niên gửi cho cô một tấm chân dung của cô, "Thật không nhìn ra, chính cậu so sánh một chút."
"..... Không có kẻ mắt mà thôi. "
"Vậy được rồi, tăng mười điểm?" Tô Đào không để ý tới hắn.
Đến gần siêu thị, siêu thị này còn đầy đủ, cô quen thuộc đi đến khu rau chọn mấy thứ, lại đi đến khu thủy sản mua hải sản, cuối cùng mới mua cho mình một ít đồ ăn vặt.
Chờ cô đẩy một chiếc xe đầy đủ để trả tiền, phía trước đã xếp hàng thường xuyên, xếp hàng trước mặt cô là một bà cụ tóc hoa râm.
"Cô gái, cô là minh tinh đi." Bà cụ quay đầu lại vẻ mặt khẳng định hỏi.
Tô Đào sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn thoáng qua nhân viên công tác khiêng máy quay hai bên, gật gật đầu, "Ân... chào bà."
Hơi ngẩng đầu lên. "Ôi, bà biết con, thấy ccon qua TV, con là người ở nhà tranh, còn cưa cưa gỗ, đáng thương, gọi là Đào gì vậy." bà vỗ đầu một cái, "Nhớ tới rồi, Tô Đào đúng không."
Tô Đào trên mặt mang theo nụ cười lễ phép gật đầu.
Có vẻ như hình ảnh cô sống trong một ngôi nhà tranh đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả.