Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 21




Từ trước đến nay, Tô Đào chưa bao giờ nói với người khác rằng cô có một khả năng đặc biệt, đó là xem qua là nhớ.

Tuyệt chiêu này có công dụng rất lớn với việc học của cô, cũng là một lợi thế khiến người khác hâm mộ, cho nên cô từ trước đến nay không cảm thấy bản thân mình có bao nhiêu lợi hại.

Những ngày sau đó Tô Đào vững bước tiến về phía trước, giành được giải nhất của cuộc thi, sau đó lại tốn rất nhiều sức lực mới thuyết phục được ba mẹ đồng ý cho cô học vượt cấp thuận lợi bước vào cấp 2, tham dự nhiều cuộc thi lớn nhỏ trong và ngoài nước, giành được một cái lại một cái giải nhất mang về. Dựa theo kế hoạch trước đó, Tô Đào lại nhảy thêm một lớp, đồng thời lấy thành tích số 1 vào trường trung học Hoa Sơn.

Chỉ sau một học kỳ, cô chê đồ ăn ở cantin không ngon nên chuyển đến trường trung học Di Hòa, học cùng với anh trai thứ năm của cô, Tô Khác.

Tô Khác lớn hơn cô hai khóa, năm nay học lớp 12.

Tô Lê sang Hàn Quốc học đại học, ngay từ năm nhất đã được tuyển chọn làm thực tập sinh, vì có nền tảng ca hát và vũ đạo chuyên sâu nên anh đã debut cùng năm với tư cách là một nghệ sĩ hát nhảy độc lập, anh trở nên rất hot trong làng giải trí, đồng thời anh cũng rất chăm lo cho việc học, kiêm cả học lẫn nhân phẩm tốt đẹp.

"Nghe nói hôm nay có học sinh mới chuyển đến đó"

'Mình cũng nghe nói thế! Chỉ là không biết nam hay nữ ", người vừa nói chuyện mang theo vẻ mặt khao khát đầy hi vọng, trẻ con ở tuổi này vừa đúng là độ tuổi mới biết yêu.

" Dù sao lớn lên cũng không đẹp, trai hay gái thì có tác dụng gì "

" Trông mặt mà bắt hình dong là không đúng rồi ", đại biểu toán học đang thu bài ở bên cạnh cười nói.

Tất cả mọi người đều xuy một tiếng thật mất hứng!

Một nam sinh vẻ mặt phấn kích chạy nhanh vào trong lớp, không kịp thở kêu to một tiếng," Tin tức nóng hổi! Tin tức nóng hổi đây! "

Giọng nói của cậu ta khiến mọi người phải chú ý, trong đó chắc chắn không thiếu những chuyện tốt rồi," Lục Niên, cậu lại nghe được chuyện bát quái gì nữa hả? "

Lục Niên cười hắc hắc, chưng ra một vẻ mặt thần thần bí bí," Các cậu chắc chắn không nghĩ ra ai chuyển vào lớp chúng ta đâu! ", lúc nói đến chữ ai còn nhấn mạnh một cái, thể hiện học sinh mới này rất không bình thường.

Cậu ta nói như vậy khiến cho mọi người đều sinh ra hứng thú, ngay cả những bạn học thường ngồi học sau khi hết tiết cũng không nhịn được mà nhìn cậu một cái, Lưu Niên thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cậu, không nhịn được lên giọng một chút," Cậu ấy hả.. cậu ấy.. ", chỉ có 3 chữ này không có đoạn tiếp theo, vẻ mặt phấn khích nhìn các bạn trong lớp.

Cả lớp đều đã bị cậu khơi lên sự tò mò thấy cậu dừng lại đúng lúc như vậy đều không nhịn được muốn cầm quyển sách trong tay ném vào mặt cậu ta, Lưu Niên cười cười lấy lòng, nói ra từng chữ từng chữ một," Thời, Hàn ".

Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Lưu Niên lớn lên thanh tú, nhã nhẵn lịch sự khiến Tô Đào phải mất một thời gian rất dài mới tiếp nhận được một nam sinh mà lại được thiết lập hóng hớt như vậy. Bởi vì về cơ bản những tin tức mà cậu ta đưa ra đều đúng cho nên mọi người trong lớp đặt cho cậu một cái biệt hiệu gọi là hiệu viên Bách sự thông, kể từ đó địa vị giang hồ của cậu được thiết lập, cho nên thông thường cậu ta nói gì thì đa phần mọi người đều tin.

Trong lớp bỗng trở nên ồn ào, là một lớp học của trường trung học tốt nhất thành phố, hiện tượng này rất hiếm gặp ở lớp 10-1 trường trung học Di Hòa, tất cả đều xuất phát từ học sinh mới sắp chuyển về lớp của họ.

Tô Đào thích ngồi ở hàng ghế cuối cùng của lớp, không vì lý do gì cả, yên tĩnh thích hợp để ngủ.

Lúc này âm thanh ồn ào trong lớp khiến Tô Đào khẽ cau mày, đổi một tư thế mới tiếp tục ngủ, đêm qua không biết tại sao mà mất ngủ đến rạng sáng mới ngủ được, buổi sáng gần như không dậy được.

Chương trình cấp 3 cô học cũng ổn ổn rồi, bởi vì chọn ban tự nhiên nên cũng không quên mấy, hiện giờ ngủ mới là quan trọng nhất.

Lúc chủ nhiệm lớp Lưu Na dẫn Thời Hàn đến lớp, đúng lúc cuộc thảo luận trong lớp đang sôi nổi, vừa nhìn thấy chủ nhiệm lớp bước vào, sau lưng còn dẫn theo nhân vật chính mà họ vừa nhắc đến, đều ngoan ngoãn về lại chỗ ngồi của mình.

Thật sự là Thời Hàn!

Mọi người đều tò mò nhìn thiếu niên mặc áo trắng đứng trên bục giảng, các nữ sinh đều che miệng nhẹ giọng hô.

" Aaaa! Thời Hàn! "

" Trời ạ, mình sắp ngất rồ[email protected]@ "

" Mẹ ơi! "

* * *

Là một nghệ sĩ, Thời Hàn sớm đã quen với những cái nhìn kiểu này nên không hề tỏ ra căng thẳng hay khó chịu, ngược lại rất bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười thân thiện.

Kết quả lại dẫn đến một trận hò hét.

Lưu Na liếc nhìn một vòng nín cười, mặc dù biết các bạn trong lớp không hề xa lạ gì với cậu nhưng cô vẫn yêu cầu cậu giới thiệu bản thân một chút.

Sau khi cậu giới thiệu xong, Lưu Na chuẩn bị sắp xếp chỗ ngồi cho cậu, xem đi xem lại chỉ thấy còn chỗ trống bên cạnh Tô Đào, liền để cậu ngồi bên cạnh cô.

Nhìn thấy Tô Đào đang ngủ, Lưu Na cười an tâm, Tô Đào đứa bé này là một học sinh giỏi mà có đốt đèn cũng khó tìm. Chủ nhiệm lớp trọng điểm cũng hâm mộ cô có một học tốt như vậy, giáo viên bộ môn càng tranh nhau vỡ đầu để vào lớp cô dạy. Tất cả các kỳ thi và cuộc thi Tô Đào tham gia đều đạt được hạng nhất, đem lại cho trường không ít danh tiếng, một học sinh tốt như vậy, điều cô thấy nhiều nhất ở Tô Đào từ khi nhập học đến giờ chính là con bé đang ngủ! Đang ngủ! Đang ngủ!

Cô vẫn luôn cảm thấy Tô Đào có bí quyết học tập gì đó, trong sáng ngoài tối cô đã hỏi thử mấy lần, nhưng lần nào câu trả lời của Tô Đào cũng giống với những học sinh giỏi khác, bình thường lúc học tập ngoại trừ trí nhớ tốt ra cũng không có biểu hiện gì khác thường. Sau đó cô tổng kết lại, con nhà người ta chính là có bộ não tốt!

Cái này là trời sinh nhé, muốn cũng không được!

Cái này thật đáng ghét nhưng cô cũng nghĩ thông rồi, tiểu thiên tài này là học trò của cô nha, cô cũng vui vẻ cưng chiều nha!

Chỉ cần thành tích tốt, những cái khác đều dễ nói!

Lưu Na sắp xếp tốt cho Thời Hàn liền đi khỏi, một lúc nữa còn phải bắt đầu họp, trên đường về cô luôn cảm thấy mình đã quên mất thứ gì đó, nghĩ thế nào cũng không ra, có thể là do lớn tuổi rồi, thôi đợi khi nào nhớ ra rồi lại nói vậy.

Thời Hàn ngồi xuống, đem cặp sách để vào ngăn bàn, trên mặt bàn chỗ mình ngồi xếp một chồng bài thi thật dày và sách hướng dẫn, khắp bàn để đầy đồ vô cùng lộn xộn, cậu còn phát hiện dưới đống bài thi còn có một cuốn tiểu thuyết nước ngoài, những thứ này xem ra đều là của bạn cùng bàn đang ngủ say ở bên cạnh.

Các bạn học xung quanh đều cực kỳ hâm mộ lớp trưởng đại nhân đang ngủ say như chết.

Người này xem ra không thể dạy ngay được, Thời Hàn đành nhận mệnh giúp cô thu dọn, chỉ là cô gái này đã chiếm trọn nửa cái bàn, vì vậy những quyển sách này trước khi cô tỉnh lại chỉ có thể để ở chỗ cậu.

Không đến một lúc sau tiếng chuông vào lớp đã vang lên, tiết này là tiết tự học, vốn dĩ lớp trưởng nên lên bục giảng ngồi tọa trấn nhưng lớp trưởng đại nhân của bọn họ lúc này còn đang ngủ ngon lành nha.

Tất cả mọi người sớm đã quen với việc này, người đọc sách thì tiếp tục đọc, người nào làm đề thì làm đề, hãy để bọn họ tự sinh tự diệt đi!

Hôm nay là ngày đầu tiên Thời Hàn đến lớp vẫn chưa có đồng phục và sách giáo khoa, tất cả mọi người đều học cậu thấy nếu mình không làm gì thì có chút xấu hổ nên tùy tiện cầm lấy một bài thi của Tô Đào lên xem.

Nét chữ lưu loát sinh động, viết chữ như mây khói, tóm lại là đẹp.

Trong lòng Thời Hàn âm thầm khen ngợi một tiếng, ánh mắt lại rời đến ô ghi điểm, sửng sốt, 150 điểm! Đây chẳng phải là đạt điểm tuyệt đối sao! Cậu lại xem bài thi của những môn khác, ngoại trừ ngữ văn còn lại đều đạt điểm tuyệt đối.

Cậu luôn tự cho rằng mình học rất tốt rồi, nếu tệ làm sao có thể vào trường trung học tốt nhất thành phố, lại còn được phân vào lớp chọn, nhưng lúc này cậu mới biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân* nha.

*Núi cao còn có núi khác cao hơn

Bạn cùng bàn của mình chắc là một học bá.

Thời Hàn không xem nữa, cậu sợ bị đả kích nghiêm trọng, cuốn tiểu thuyết nước ngoài kia cũng không thể xem, cậu là người của công chúng lại là học sinh mới, ngày đầu tiên phải tạo dựng hình tượng thật tốt.

Haizz! Cậu thật khổ, lần đầu tiên trong đời cảm thấy thế giới này khó khăn như vậy.

Thời Hàn phát ngốc cả nửa tiết, cuối cùng vẫn là ủy viên học tập Triệu Lộ không nhìn được nữa, cứng rắn gọi Tô Đào dậy, Tô Đào dụi mắt yếu ớt nhìn cô ấy nhưng mà vừa ngủ dậy còn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ hồ hồ hỏi Triệu Lộ:" Bạn là ai thế?"