Diễn viên nhí tên là Bạch Tinh Vũ, chào hỏi Tô Đào xong liền tiếp tục vùi đầu giải bài tập, Tô Đào nhìn bộ dạng mặt mày ủ rũ của cậu, nghiêng đầu nhìn một chút.
Đó là một đề toán học.
"Không đúng ở đây." Tô Đào chỉ một nửa đề toán mà cậu viết, ý tưởng giải đề đều sai, tự nhiên sau này sẽ viết không nổi nữa.
Bạch Tinh Vũ ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt đau khổ, "Học kỳ này của em hạ xuống rất nhiều tiết, rất nhiều đề cũng không biết, Tô Đào tỷ tỷ chị có thể giảng cho em nghe không?"
Tiếng tỷ tỷ này gọi Tô Đào rất được hưởng thụ, phía trên cô đều là ca ca, còn không có nhỏ hơn cô, diện mạo Bạch Tinh Vũ lại thiên về cái loại mềm mại này, trong lòng nhất thời sinh ra một loại d*c vọng bảo hộ.
Cầm lấy bút của cậu, tính toán trên bản nháp, dẫn dắt hắn suy nghĩ, đem từng bước đều viết rất chi tiết, chờ Tô Đào từ đầu đến cuối nói cho cậu nghe xong, Bạch Tinh Vũ mới cảm thấy rộng mở sáng sủa.
"Tỷ tỷ thật sự quá thông minh, đề khó như vậy chị cũng biết, không giống em, mỗi lần lên lớp toán cũng giống như muốn lấy mạng em vậy." Bạch Tinh Vũ vẻ mặt sùng bái nhìn Tô Đào.
"Kỳ thật toán học cũng không khó như em tưởng tượng, cũng giống như chơi trò chơi, khi em thông qua một cấp độ sẽ đi tới cấp độ tiếp theo, càng khó lại càng muốn chinh phục nó, đến cuối cùng thẻ liên quan đối với em mà nói cũng không phải là việc khó."
2
Bạch Tinh Vũ trầm mặc nửa nghĩ, dùng một loại ngữ khí sắp khóc ra nói, "Chị Tô Đào, chúng ta học toán giống nhau sao?"
Cậu nghi ngờ mạnh mẽ rằng cậu đã học một toán học giả.
Tô Đào cười cười, lập tức đến phân cảnh của cô, chuyên gia trang điểm lại đây trang điểm cho cô, sắp quay, Tô Đào đứng lên hoạt động gân cốt, kế tiếp chính là diễn xuất.
Cảnh đánh nhau cô phải tự mình ra trận, một bộ phận động tác toàn bộ là tiêu chuẩn bắt giữ cùng cách đấu, nơi này không chỉ cần động tác dứt khoát lưu loát, còn cần phải thể hiện ra cảm giác lực lượng.
Dù sao cũng thuộc thể loại chuyên nghiệp, lúc học thoải mái không tốn sức, so sánh với các diễn viên khác cùng huấn luyện, Tô Đào đặc biệt nổi bật.
Đông Cẩm khôi phục bộ dạng vốn đãng, mặc một thân cảnh phục, hạo nhiên chính khí, ánh mắt không còn nhát gan như trước, sắc bén phi thường, thân phụ trách nhiệm vụ nằm vùng hai năm, rốt cục sắp hoàn thành sứ mệnh.
Trùm m@ túy rất giảo hoạt, hắn bảo người khác giả trang thành bộ dáng của hắn bảo hộ hắn, chính mình mang theo mấy thành viên nòng cốt chạy đi, nhưng điều này không thể gạt được ánh mắt của Đông Cẩm, đội của cô hòa giải An Trình một đội hội hợp, An Trình không để ý vết thương trên người muốn cùng cô bắt tội phạm, hai người lái xe một đường điên cuồng truy đuổi trùm m@ túy chạy trốn vào một mảnh rừng.
Sau một trận đấu súng khốc liệt, trùm m@ túy bị bắt về quy án, Đông Cẩm chính thức trở về đội.
Kết thúc bộ phim là hình ảnh cục trưởng đích thân trao giải thưởng cho Đông Cẩm, cảnh quay vừa chuyển vào một mảnh bóng tối, chỉ nghe an Trình nói một câu.
"Đông Cẩm, hoan nghênh trở về đội."
Đến lúc này, toàn bộ phim đã hoàn thành.
Cả trường quay đều là âm thanh chúc mừng lẫn nhau, có nhân viên tiến lên tặng mỗi một diễn viên chính một bó hoa, quay lâu như vậy có mấy diễn viên còn chưa tốt nghiệp học viện điện ảnh khóc làm một đoàn, đây là bộ phim đầu tiên của bọn họ, có khổ cũng có ngọt. -l
"Buổi tối có tiệc kết thúc, đều đến đều đến nha."
Từ Thiên đứng trên ghế, cầm còi hét lên.
Tiếng phụ họa cao hơn một tiếng.
Lâm Cảnh đi tới, sờ sờ đầu cô, "Nhu Nhu, kết thúc vui vẻ "
"Kết thúc vui vẻ, Lâm Cảnh, đây là bộ phim đầu tiên chúng ta hợp tác."
Cẩn thận nghĩ lại, mấy bộ phim này chính thức ra mắt đều có bóng dáng của anh, hơn nữa bộ phim nữ chính đầu tiên chính là cùng anh hợp tác, nghĩ như vậy, Tô Đào cũng nở nụ cười.