Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 202: Đèn đã tắt




Đông Cẩm cùng và người đang theo dõi cô lần lượt bước đi, người nọ cà lơ phất phơ, trong miệng ngậm điếu thuốc, khoảng cách với Đông Cẩm có nửa mét.

"Chờ một chút! Đây không phải là đường đến bệnh viện sao?"

Bình thường hắn làm tạp vụ trong băng đảng, ai có bệnh nhỏ đều là hắn phụ trách đi bệnh viện lấy thuốc, đường đến bệnh viện hắn so với Đông Cẩm còn biết rõ hơn.

Chuyện Đông Cẩm mấy ngày trước bị hoài nghi bọn họ đều biết, lúc này ánh mắt nhìn về phía Đông Cẩm nhiều hơn là thăm dò và nghiêm khắc, đều là kẻ liều mạng, không cho phép một chút sơ suất.

Đông Cẩm không tiếng động nhếch khóe miệng, con đường này tự nhiên không phải là đường đến bệnh viện, mà là đường đến đồn cảnh sát, cô đi đến bên cạnh người nọ, đột nhiên cười lạnh lên tiếng, "Đi bệnh viện làm gì, tôi cũng không có bệnh."

Kinh ngạc vì cô cư nhiên biết nói chuyện, người nọ không kịp phản ứng, Đông Cẩm thừa dịp khoảng trống này, chợt ra tay, một cái trở tay bắt lấy, sau đó một cước đá vào hốc gối của hắn, khuỷu tay đè lên gáy hắn, đặt chiếc còng tay từ băng đảng vào cổ tay hắn.

Đó là của An Trình.

Người nọ thẹn quá hóa giận, một trận th ô tục từ miệng hắn mắng ra.

"Câm miệng lại!"

Đông Cẩm giơ khuỷu tay hung hăng đụng vào hắn một cái, quá ồn ào, cô nhất định phải lập tức chạy tới đồn cảnh sát, bằng không An Trình chỉ sợ sống không qua đêm nay.

Dọc theo đường đi, chỉ cần hắn hơi có chút bất tòng sẽ nhận được mấy cái khuỷu tay của Đông Cẩm bạo kích.

Khi chờ đến cửa đồn cảnh sát, hô hấp cũng không dám há miệng.

Đông Cẩm mang theo người đến gần đồn cảnh sát, trực tiếp nói rõ thân phận với người tiếp đãi, nhìn người phụ nữ xấu xí đến không đành lòng nhìn thẳng trước mắt, hai tiểu tử tiếp đãi cô hai mặt nhìn nhau.

Đông Cẩm nhiều lần tỏ vẻ tình huống khẩn cấp, mượn điện thoại di động của một người trong đó gọi cho cảnh sát trưởng, cục trưởng lập tức hạ lệnh cho mọi người phối hợp với Đông Cẩm cứu An Trình, bắt được tất cả bọn tội phạm, vận dụng toàn bộ lực lượng cảnh sát, thậm chí còn mượn bộ đội đặc chủng.

Tất cả nhân viên lặng yên không một tiếng động mai phục xung quanh cứ điểm của băng đảng buôn người D, một đội người căn cứ theo chỉ thị của Đông Cẩm đi cứu An Trình, còn có một đội người do Đông Cẩm mang theo bắt trùm m@ túy, nằm vùng hai năm cô nhất định phải tự mình bắt được hắn.

"Tốt, nha, kết thúc công việc."

Đạo diễn vừa hô kết thúc công việc, hiện trường một mảnh hoan hô, rốt cục có thể trở về ngủ.

Tô Đào muốn nói chuyện với Lâm Cảnh rồi đi, còn chưa đợi nhìn thấy người của anh đã bị Lục Niên kéo lên xe.

"Làm gì gấp gáp như vậy, xảy ra chuyện gì??" Tô Đào thắt dây an toàn, cô thuận miệng hỏi, không ngờ vừa quay đầu liền nhìn thấy biểu tình Lục Niên sắp khóc.

"Không thể nào, thật đúng là xảy ra chuyện sao?" Theo bản năng thì phải cầm điện thoại lên xem Weibo.

Lục Niên đè tay cô lại, còn có chút run rẩy, "Hình như tớ đã nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ, tối nay chúng ta đổi khách sạn khác, đồ đạc của cậu ngày mai sẽ về khách sạn lấy."

Có trời mới biết, khoảnh khắc đó hắn sợ tới mức tim ngừng đập.

"Cậu đã thấy gì?" Tô Đào lúc này mới ý thức được hai bên vai đèn đều sắp tắt, sau khi tính toán một chút, phát hiện hai ngày nay vận khí của Lục Niên hai ngày gần đây có chút sa sút, liền nói.

Phỏng chừng là nhàn rỗi nhàm chán muốn dọa hắn, nếu thật sự muốn làm cái gì hắn sẽ không đàng hoàng đứng trước mặt cô.

Lục Niên thao thao bất tuyệt kể lại quá trình mình bị dọa, nói đến thứ kia đầu lưỡi dài, còn đặc biệt nghẹn ngào một chút, "Đào Tử, tớ thiếu chút nữa đã không gặp được cậu, ô ô..."

Tô Đào: "..."

"Cậu nhìn lầm rồi, trên thế giới làm sao lại có loại thứ này, cậu chính là gần đây công việc quá bận rộn, mệt tới mức sinh ảo giác."

Tô Đào nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng hắn, đèn hai bên vai lập tức sáng lên.