Tô Đào không thừa nhận: "Không phải."
"Vậy động tác che miệng vừa rồi của cháu có nghĩa là gì?"
"Chú biết rồi, cháu là ngượng ngùng, không cần ngượng ngùng, chú là người từng trải."
Từ Thiên một bộ biểu tình chú đều hiểu, còn hàu phóng tỏ vẻ mình sẽ không nói cho ba cô biết, để cho cô yên tâm.
"Thực sự không có." Sẽ không thừa nhận tiến hành đến cùng.
Từ Thiên: "...", da mặt còn rất mỏng.
Đang lúc ông muốn truyền thụ kinh nghiệm yêu đương năm đó của mình, Lâm Cảnh đã đi tới, Từ Thiên thức thời di chuyển sang bên cạnh vài bước, nhường vị trí gần Tô Đào nhất cho Lâm Cảnh, ông cũng không thể làm chướng ngại vật trên con đường yêu đương.
"Đạo diễn Từ, xem hoá trang thế nào, có chỗ nào muốn sửa không?" Phía sau Lâm Cảnh còn có chuyên gia trang điểm, đều nhìn Từ Thiên, chờ đợi câu trả lời của ông.
Từ Thiên nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ Tô Đào, "Hỏi cô ấy."
Đây là động tác theo bản năng của ông, tựa như mỗi lần vợ ông trang điểm xong đều hỏi ông có đẹp hay không, tự nhiên ông liền đem vấn đề ném về phía Tô Đào.
Ai cho ai xem.
Hai người đều nghi hoặc một chút, chuyên gia trang điểm cũng không hiểu ra sao nhìn đạo diễn, Từ Thiên lúc này mới phản ứng lại, xấu hổ xoa xoa tay, giống như cái gì cũng không phát sinh, nghiêm trang nói: "Rất tốt, bị thương rất thảm. "
Ông rất hài lòng.
Hoàn toàn có thể kiếm được một phiếu nước mắt.
"......"
"......"
"......"
Còn năm phút nữa là bắt đầu quay phim.
"Có mệt không?"
Hôm nay quay cả buổi ban ngày, buổi tối còn phải quay đến nửa đêm, biết cô còn chưa từng quay phim như vậy, có chút lo lắng thân thể cô chịu không nổi.
Tô Đào lắc đầu, điều này đối với cô mà nói căn bản cũng không tính là cái gì, "Không mệt mỏi, em còn có chút chờ mong trong chốc lát."
Bởi vì cô có thể cầm súng.
"Nhu Nhu, em vừa rồi là đau lòng cho anh sao?"
Lâm Cảnh vừa rồi vừa vào cửa liền chú ý tới biểu tình của cô, hiện tại vội vàng muốn yêu cầu chứng thực, anh biết Tô Đào rất dễ thẹn thùng, cho nên anh đối với cô nói có đúng hay không, cũng sẽ không ôm hy vọng rất lớn, chỉ cầu có thể từ trong biểu tình của cô nhìn thấy vài phần tình ý.
Ngoài dự liệu, Tô Đào lại gật đầu.
Nhưng cô vẫn cứng miệng đi theo một câu, "Em đau lòng chính là An Trình."
Cô xấu hổ.
Lâm Cảnh cười khẽ, trong mắt cũng mang theo ý cười, "Ân, anh chính là An Trình."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đào đỏ lên.
Từ Thiên quay phim rất ít khi dùng thế thân, ngoại trừ tình huống diễn viên thật sự không làm được, bất kỳ phân cảnh nào cũng phải tự mình ra trận, một số diễn viên từng diễn qua diễn xuất của ông tương đối nhiều còn nói, quay xong đạo diễn Từ chậm nửa năm mới được.
Năm phút sau bộ phim chính thức bắt đầu quay, nơi này quay cảnh sát kiêu ngạo biết vẫn luôn đối nghịch với hắn là An Trình, thừa dịp An Trình tan tầm về nhà để cho người trói anh, hai quyền khó địch bốn tay, huống chi đối phương còn mang theo vũ khí, An Trình hai tay không cho dù có thể đánh cũng không có khả năng đánh được một xe, bắt hắn cũng tốn chút công phu.
Trước tiên chụp bộ phận Lâm Cảnh và trùm m@ túy, Tô Đào đứng ở phía sau màn hình chờ đợi một lát lên sân khấu.
Từ Thiên ngẩng đầu muốn nói với cô để cho nàng chuẩn bị vào khung hình, trước tiên cất một tiếng nói: "Mặt cháu sao lại đỏ như vậy."
Tô Đào bình tĩnh trả lời: "Hơi nóng một chút."
Từ Thiên hồ nghi a một tiếng.
Đến phân cảnh Tô Đào, sức nóng trên gương mặt cô giảm dần một chút, rất nhanh liền tiến vào nhân vật.
Đông Cẩm thấy trùm m@ túy mang theo vài người đi, cô đi đến phòng nhốt An Trình, chỉ chỉ hộp cơm trong tay người canh gác, đây là lần thứ hai cô đưa cơm cho An Trình, lần trước đến anh trong trạng thái hôn mê.
Cảnh sát hẳn là còn không biết An Trình bị trói đến nơi này, cô cũng nghe được tên của anh mới biết là anh, mấy ngày nay cô vẫn nghĩ biện pháp đi ra ngoài, bởi vì thủ lĩnh trùm m@ túy lớn nhất rốt cục cũng xuất hiện, cứ điểm vốn bị vứt bỏ một lần nữa đổi địa phương, tất cả đồ ăn đều là đưa đến địa phương, cô nằm vùng đến bây giờ chính là đang chờ thủ lĩnh này xuất hiện, cô nhất định phải cứu An Trình ra, sau đó bắt lấy trùm m@ túy này.
...
Thư Đình: Wattpad chỉ cho đăng tối đa 200 chương cho một phần thôi. Mấy bà vào trang tui để đọc tiếp phần hai nha ❤️