Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 186: Chướng Mắt




Cố Từ muốn trở về ký túc xá, Tô Đào từng bước một nhìn bóng lưng của anh, quay đầu lại ba lần, cảm giác anh thay đổi không hề biến mất, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của cô, Cố Từ nghiêng đầu không nói gì, tự mình xuống lầu.

Nhan Thanh Thanh gặm chân gà trong hành lang với tốc độ ánh sáng, cuối cùng dùng điện thoại di động soi một chút, nhìn xem có gặm sạch sẽ hay không, lúc cô trở lại thư viện thấy Tô Đào đang nhìn chằm chằm sách ngẩn người, giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cô che miệng ho một chút, sau đó dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Tô Đào, "Nghĩ cái gì vậy?"

Tô Đào quay đầu nhìn cô, đột nhiên tới gần vài phần, "Cậu có cảm thấy Cố Từ chỗ nào không giống bình thương không?"

Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn quay phim, chưa từng chú ý tới anh, Nhan Thanh Thanh thì khác, bọn họ vẫn thường xuyên gặp được, nếu anh thật sự có chỗ nào khác, cô hẳn là cũng có thể cảm giác được.

Nhan Thanh Thanh mím môi nặng nề gật đầu, "Thật đúng là có, cậu cũng cảm giác được hả?"

Tô Đào gật gật đầu.

Trong nháy mắt bạn học Nhan Thanh Thanh tựa như tìm được đồng đội cùng chí hướng, bắt đầu thao thao bất tuyệt tố cáo tội ác của Cố Từ mấy năm gần đây, đều là chuyện trần vừng thối hạt thóc, cái này cùng cô nói thay đổi căn bản không có ý nghĩa.


Nhưng tổng kết những lời của Nhan Thanh Thanh thành một ý chính là, anh trở nên nhàm chán hơn, càng rập khuôn hơn, càng lạnh như băng, đứng ở bên cạnh anh đều cảm giác như có một cỗ máy chế tạo khí lạnh đang thổi điên cuồng về phía cô.

Quá phóng đại.

Nhưng điều này cũng vừa vặn chứng tỏ hắn không có gì dị thường, có thể là mình cùng người thường khác nhau, đôi khi dễ dàng suy nghĩ nhiều, bất quá điều này cũng nhắc nhở Tô Đào.

Lúc trước cô đưa qua bùa bình an cho hai người, năm đó trong tay cô không có bao nhiêu tiền, dùng giấy vàng thứ cấp, tính ra hẳn là sắp mất đi hiệu lực, ở nhà cô đã vẽ bùa xong, chỉ có thể chờ ngày mai lấy tới mới cho bọn họ.

Hôm sau Tô Đào hẹn hai người ở quán cà phê đối diện trường học, tìm một góc yên tĩnh, lấy ra hai cái bùa bình an đã chuẩn bị xong trịnh trọng đặt ở trước mặt bọn họ.

"Tớ đoán chừng sắp mất đi hiệu lực, nên đến chùa xin thêm hai cái nữa, hai người thay đi."

Đương nhiên bùa này cũng không phải là cô xin từ trong chùa, mà là nàng tự tay vẽ, Tô Đào chưa từng nói với bất luận kẻ nào cô không giống người thường, mới đầu là sợ dọa bọn họ, về sau liền cảm thấy không cần phải nói.

"Đào Tử, cậu thật sự quá tốt, mẹ tớ cũng chưa từng cầu bùa bình an cho tớ, ai ni yoo ~ " Nhan Thanh Thanh hướng về phía cô vểnh môi, vui vẻ đeo nó vào.

Mặt dây chuyền cô đang đeo có thể mở ra, gập lại với kích thước bằng nửa móng tay dễ dàng cho vào.

Cố Từ thần sắc lãnh đạm, nhấp một ngụm cà phê, Tô Đào cho rằng anh sẽ tùy tiện ném vào túi như lần trước, lại không nghĩ tới anh cầm bùa cẩn thận nhìn kỹ chữ trên, sau đó xếp thành hình dạng vuông vắn bỏ vào túi áo.

Thấy hành động của anh như vậy, tô Đào tâm tư đột nhiên động, nói: "Anh trước kia không phải rất coi thường bùa hộ mệnh sao?"

Cố Từ mặt mày nhàn nhạt, gạt tay chén xoay hai cái.

"Bây giờ cũng vậy."

Tô Đào mở to hai mắt, cái gì gọi là bây giờ cũng vậy, vậy lão nhân gia ngài vừa rồi gấp phương pháp như vậy chính là làm gì?

Chướng mắt trả lại cho cô a, một tấm bùa này của cô lấy ra bán cũng đủ cho anh nửa năm học phí rồi.

Trên thị trường bán phổ biến cũng không có bất kỳ tác dụng gì, cho dù là trong đạo quan cầu tới cũng giống nhau, trừ phi là giống như Đạo Huyền, chân chính đạo gia truyền nhân.