"Đúng rồi, cậu để cho người chú ý Lâm Cảnh một chút, đừng để Dư Đức Chí hủy hoại sự nghiệp của cậu ta."
Hà Toại trả lời, "Tô tổng? Không phải anh không thích Lâm Cảnh sao?"
Tô Thừa nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi nói lời này từ khi nào?"
Hà Toại suy nghĩ một chút, anh đúng là chưa từng nói qua, nhưng đêm qua, khi nhìn thấy Tô Đào ở trong lòng người ta, biểu tình trên mặt anh đâu chỉ là không thích, quả thực là muốn ăn thịt người.
"Anh ta không tệ." Tô Thừa có lẽ đã biết suy nghĩ của Hà Toại, cuối cùng, lại nói tiếp một câu, "Dù sao tôi cũng là anh trai em ấy."
Sau khi Hà Toại đi ra ngoài, Tô Thừa lại nhớ tới một màn em gái ở trong lòng Lâm Cảnh, trên mặt lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, anh sai người kiểm tra danh tiếngcủa Lâm Cảnh trong giới, ngoài ý muốn không sai, không có người trong giới kể xấu, nghĩ lại anh ngày hôm qua giúp Nhu Nhu, anh cũng sẽ không để Dư Đức Chí làm gì anh ta.
Huống hồ, em gái nhà mình hình như không bình thường với tiểu tử này.
...
Sắp thi rồi, thi xong liền nghỉ đông, mấy ngày nay Tô Đào không có việc gì, mỗi ngày nhà và trường học hai giờ một đường, ngay cả trước chín giờ tối đều ở lại thư viện trường học.
"Đào Tử, tớ đói bụng, chúng ta đi siêu thị đi." Nhan Thanh Thanh vòng tay Tô Đào, lắc lắc.
Suy nghĩ của Tô Đào bị cắt đứt, buông tay cầm bút xuống, "Là ai nói muốn cùng tớ học tập, Nhan tiểu thư, để tớ nhắc nhở cậu một chút, nửa tiếng trước chúng ta mới vừa ăn cơm tối."
"Hơn nữa, cậu mười lăm phút trước còn chạy ra ngoài mua một cái đùi gà."
Nhan Thanh Thanh nâng mặt, ủy khuất nói: "Người ta còn đói nha, tớ muốn ăn thêm một cái đùi gà nữa."
"Cậu nói chuyện ghê thật, tớ đều nổi hết da gà." Tô Đào vuốt ve cánh tay hai cái.
Giọng điệu ngọt ngào này cũng không biết Tô Khác chịu đựng như thế nào.
Nhan Thanh Thanh làm ra bộ dáng bán manh, nháy mắt với cô, vốn đã sinh ra một gương mặt đáng yêu đến không chịu nổi, Tô Đào lập tức đầu hàng, nghĩ một chút kỳ thật cái loại ngữ khí ngọt ngào ngấy này cũng không phải không thể tiếp nhận.
"Được được được." Tô Đào giơ tay gật đầu, xem như thua với cô ấy.
Nhan Thanh Thanh đạt được mục đích, thiếu chút nữa hoan hô ra miệng, cũng may cô phản ứng nhanh, biết đây là ở thư viện, cho dù bịt miệng mình lại, nhưng ánh mắt cười của cô cong cong, rất dễ dàng làm cho người ta nhìn ra hiện tại cô vui vẻ cỡ nào.
"Vậy tớ muốn một cái đùi gà, thêm một cái xúc xích giăm bông."
Động tác đứng dậy của Tô Đào dừng lại, "Nhan Thanh Thanh, cậu không đi sao?"
Nhan Thanh Thanh vô tội chỉ chỉ mình làm một nửa bài thi, Tô Đào tiến lại gần xem, mười câu hỏi thì chọn sai bảy câu.
Thần sắc cô phức tạp mở miệng, "Kế toán có chút khó đối với cậu sao? Cậu muốn đổi môn học tự chọn không?"
Nhan Thanh Thanh: "..."
Tớ cảm thấy bị xúc phạm.
Tô Đào nhận mệnh đi siêu thị mua đồ ăn cho cô, lúc đi ngang qua sân thể dục suýt nữa bị quả bóng đập trúng, cũng may cô phản ứng lên nhanh, từ trong sân thể dục chạy ra một người, không ngừng nói xin lỗi với cô, Tô Đào khoát tay nói không có việc gì, dù sao cũng không có thật sự đập trúng.
Người kia cuối cùng còn nhận ra cô, chụp ảnh, ký tên xong Tô Đào mới mua về đồ từ siêu thị.
Thư viện lắp đặt đèn điều khiển bằng giọng nói, tầng một vừa đi vào là một đại sảnh, trên tường phía trước treo một màn hình rất lớn, phía trên lăn vài dòng chữ màu đỏ.
Có cầu thang ở cả hai bên.
Thư viện có thang máy, thư viện của các cô ở tầng ba, Tô Đào cảm thấy không cần phải đi thang máy, đi cầu thang, vừa bước lên bậc thềm tầng ba, đèn trên đỉnh đầu bỗng nhiên lóe lên hai cái, sau đó tắt.