Đó là minh tinh Tô Đào !!!
Cô vừa mới gọi Tô tổng bọn họ là cái gì, Tam ca?
Khó có thể tin nhìn chiếc bánh ngọt được đóng gói tinh xảo trước mắt, khiếp sợ trong lòng càng lúc càng kịch liệt, hình như vừa rồi cô ta đã làm chuyện ngu xuẩn gì đó.
Cô là Tô Đào, cô gọi họ là tổng giám đốc tam ca, nếu cô ta nhớ không lầm, tổng giám đốc của họ tên thật là Tô Thừa, đều là họ Tô..... Họ là anh em! !
Trách không được bộ dáng cô vào cửa quen thuộc, nhận ra thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, còn biết tên trợ lý Hà, cô ta thật sự có mắt không biết Thái Sơn, sớm biết hỏi thêm một câu là được rồi.
1
Vừa rồi mình còn oán thầm quần áo của người ta từ trên quầy đổi lấy, hiện tại nghĩ lại, em gái Tô tổng có thể mặc hàng rong sao, người ta mặc nhất định là hàng hiệu quốc tế, chẳng qua mình không biết mà thôi.
Nhận được chân tướng muộn này, xin hỏi hiện tại hối hận còn kịp sao?
Cẩn thận cất bánh ngọt, chị gái quầy lễ tân khóc không ra nước mắt, khó khăn nuốt nước bọt, như thể đã nhìn thấy kết thúc sự nghiệp.
Từ Hoàn Thế đi ra, Tô Đào trực tiếp bắt xe về nhà.
Tắm rửa cho Lục Lục, toàn thân đều ướt, Lục Lục sợ nước, mỗi lần tắm rửa cho nó, đều giống như hiện trường tai họa, sau khi sấy khô cho nó, Tô Đào thay quần áo ở nhà, ném quần áo ướt vào máy giặt rồi nằm trên sô pha chơi điện thoại di động.
Bộ quần áo này, cô một hơi mua ba bộ từ trên Taobao, chỉ có mấy trăm tệ, mặc thoải mái giặt rửa không cần tốn công sức.
Sau khi trở về từ địa điểm ghi hình 《Hương Vị Khói Lửa》 Tô Đào hỏi qua mấy lần cánh tay Lâm Cảnh thế nào, anh trực tiếp gọi video, lắc lư lên xuống vài cái, tỏ vẻ đã không sao, còn nói ôm cô đi dạo vài vòng cũng không sao.
Mỗi lần đều chọc người ta đỏ mặt tai hồng thì thôi.
Kỳ thật lúc ấy Tô Đào lo lắng cho anh, sợ làm tăng thêm vết thương trên cánh tay anh, lại sợ anh ở trong chương trình nhịn không nói, nào ngờ còn chưa đợi cô nói cái gì, đã bị ôm eo.
Ngày mốt là tiệc kết thúc của 《Đầy Trời Sao Đều Là Anh》 Tô Đào đi đến Niệm Sênh Cư, thời gian cô đến không sớm cũng không muộn vừa rồi là thời gian đạo diễn thông báo.
Trong đám đông, cô ấy là người mặc nhiều nhất và xuề xòa nhất, với chiếc áo khoác len cùng màu bên ngoài chiếc áo len màu be, so với Triệu Nhất Manh và những nữ diễn viên khác một thân lễ phục nhỏ xinh đẹp, cô ăn mặc không giống như là ngôi sao nữ.
Bất quá cũng không phải chỉ có một mình cô mặc như vậy, Trần Diệp còn thoải mái hơn cô, trực tiếp mặc một bộ quần áo bông lớn ống dài, Kỳ Viễn thì giống như Tô Đào mặc một chiếc áo khoác lông thú.
"Đào tử, chờ cô đấy, mau lại đây." Đạo diễn là người đầu tiên nhìn thấy Tô Đào, gọi cô ngồi xuống, Tô Đào cười đáp trả, nhìn người trên bàn này, ngoại trừ có mấy người cô không biết, những người khác đều là diễn viên trong đoàn.
"Tôi biết chắc chắn có người làm bạn với tôi.", Kỳ Viễn nhìn Tô Đào, lại chỉ chỉ quần áo của mình.
Trần Diệp lập tức giơ tay lên: "Cũng coi như tôi cũng vậy.", hắn mặc còn không bằng bọn họ, chủ yếu là hôm nay cũng lạnh lẽo, hắn đã qua tuổi có thể mặc quần rách vào mùa đông rồi.
Tô Đào bất đắc dĩ cười cười.
Thời gian trôi qua chưa đến một nửa, mấy người không quen biết trên bàn này cô cũng từ trong cuộc trò chuyện của đạo diễn và bọn họ cũng biết được thân phận của mấy người này, có nhà đầu tư của bộ phim này, còn có nhân vật lớn trong vòng bị lôi kéo bởi đạo diễn, cố ý đầu tư cho bước tiếp theo của ông.
Từ lần trước Tô Đào uống say, cô chưa từng động qua một giọt rượu, khát mới uống nước, trên bàn ăn căn bản không nói lời nào, cả buổi đều im lặng ăn cơm..