Tô Đào bị sốc, tại sao... đi vòng quanh?
Đây không phải là một chương trình thực tế sao?
Cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Còn chưa kịp định thần, một bàn tay ấm áp đột nhiên bao lấy eo cô, nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó đã rơi vào trong lòng anh.
Lâm Cảnh cúi đầu trước khuôn mặt hơi ngẩng lên của Tô Đào.
"Anh cảm thấy em hẳn là ôm không nổi anh, vậy để anh làm thay đi."
Tay Tô Đào đặt trên vai anh, cảm giác được bàn tay bên hông đang chậm rãi siết chặt, động tác nhẹ nhàng lại không thể tránh thoát, cách quần áo, đều có thể cảm giác được nhịp tim bất thường của nhau.
Bị ôm eo nhẹ nhàng nhấc lên, tựa như nam chính trong phim thần tượng ôm nữ chính xoay vòng, nếu như không phải bên cạnh có hai người không ngừng phát ra cảm thán, hình ảnh này nhất định rất tốt đẹp.
"Tuổi trẻ thật tốt a!"
"Trước kia tôi với vợ tôi cũng như vậy."
"Bây giờ là già rồi, không thể ôm quay vòng được nữa."
Tôn Thạch nghĩ đến bộ dáng khi còn trẻ của mình, cũng không khác gì tiểu thịt tươi bây giờ, nhớ năm đó ông cũng là thần tượng đại chúng thịnh hành nhất thời, sau khi cưới vợ sinh con liền phát phúc, hiện giờ chỉ có thể diễn một ít vai ba.
Ông và vợ là bạn học cùng lớp, ông sinh trưởng bình thường, vợ ông lại giống như sinh trưởng ngược, làn da mịn màng cùng tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi cũng không sai biệt lắm, mỗi ngày ghét bỏ trên mặt ông nhiều nếp nhăn.
Đặc biệt là có Thẩm Phi ở bên cạnh so sánh, ông trở về nhà không ít lần bị đốc thúc giảm cân.
Vương Linh hâm mộ nhìn đôi trước mắt này, sau đó đặc biệt sát phong cảnh nói một câu, "Sư huynh, huynh cùng sư tỷ năm đó ôm eo cũng đau thắt lưng sao?"
Tôn Thạch bị một đao, lập tức phản kích trở về, "Đương nhiên không có, sư tỷ em nhẹ hơn em nhiều."
Từ trên xuống dưới quét qua Vương Linh một chút, bổ sung một đao, "Ăn ít cơm đi, em xem em đều mập thành cái dạng gì rồi."
Vương Linh: "...".
Cô chỉ nặng mấy chục cân thôi được không?
Nói là nói như vậy, nhưng nhìn dáng người mảnh khảnh của Tô Đào vẫn nhịn không được hâm mộ, vừa rồi cô đã bị Lâm Cảnh ôm một vòng, thoạt nhìn nhẹ nhàng.
Rời khỏi vòng tay của Lâm Cảnh với khuôn mặt đỏ bừng, nhiếp ảnh gia ở một bên liền chụp mặt cô, vừa rồi lời nói của Tôn Thạch và Vương Linh cô đều nghe vào tai, biết hiện tại mặt mình nhất định là đỏ, Tô Đào vội vàng cúi đầu, chơi đùa với tờ ký..
Theo đạo diễn quay phim đọc một câu, tích sáu điểm.
Sáu điểm này thuộc về nhóm Tôn Thạch.
"Thật tốt quá,, tối nay chú cùng đạo diễn đổi một miếng thịt, làm thịt luộc lát cho cháu ăn." Tôn Thạch nghe được là điểm tích lũy của mình với đạo diễn quay phim, tự nhiên biết đây là Lâm Cảnh nói trước, tuy rằng chỉ là một trò chơi, nhưng cũng phải chú ý lễ thượng qua lại.
Lâm Cảnh: "Vậy trước tiên cảm ơn Tôn lão sư."
"Khách khí cái gì, quay xong chương trình hẹn lại một chút."
Những lời này của Tôn Thạch cũng không phải khách khí, gần đây ông tìm được một quyển sổ hay, lần đầu tiên đảm nhận vai trò nhà sản xuất, ông muốn mời Lâm Cảnh đóng một vai diễn quan trọng trong phim của ông, tuy rằng không phải nam chính, nhưng phân cảnh so với nam chính cũng không ít hơn bao nhiêu, là nhân vật quan trọng thúc đẩy toàn bộ nội dung phim phát triển.
Cần một diễn viên có kỹ năng diễn xuất tốt để đảm nhận vai trò, ông đã xem qua các diễn viên trong giới giải trí, Lâm Cảnh không thể thích hợp hơn.
Đầu rừng nên được hạ xuống.
Tôn Thạch và Vương Linh đều đi xa, Tô Đào còn đang nhìn chằm chằm ký văn, trước mắt bất thình lình lướt qua một cái ống ký, ngẩng đầu nhìn lên.
Là ông chua chú đó.
Tô Đào lại nhìn ống ký, sau đó nga hai tiếng, có chút ngơ ngác đem ký văn đặt vào.
Ông chú không nói một lời rời đi.
...
Tui thấy up chương kiểu này làm mấy bà đợi sót ghê 🥺
Có muốn tui lên lịch up chương mấy bà khỏi chờ hóng như vậy không?
3